
dội một chén nước.
"Lúc ấy quả thật không biết nên phản
ứng làm sao, cho nên coi như cái gì cũng không thấy." Ôn Ngọc Thanh tiếp tục lật giấy nhìn xuống, cũng không nghĩ giải thích quá nhiều. Có một
số việc trong lòng mình hiểu là tốt rồi, người ngoài vĩnh viễn sẽ không
hiểu.
Sở gia hai người liếc nhau một cái, lần nữa khẳng định
người trước mắt này tuyệt đối là thích hợp nhất đứa con nhà mình. Con
trai cá tính kỳ quái, hợp với tính tình quái dị của con dâu quả thực là
tuyệt.
Hình ảnh rất ấm áp, cha mẹ, vợ và em gái hài hòa ngồi
quanh bàn cùng nhau nói chuyện trời đất, uống trà xem báo. Đây chính là
điều mà Sở Thiên Hàn vào cửa đã thấy, anh không tự chủ được lộ ra nụ
cười ấm áp. Anh thích hình ảnh như vậy, đây là điều mà nhiều năm qua anh vẫn theo đuổi, không nghĩ tới một ngày cũng có thể thực hiện. Khi còn
bé cha mẹ hàng năm đi du lịch bên ngoài, sau khi trưởng thành càng ít
gặp mặt. Chính mình thì bận tạo lập sự nghiệp, thời gian ở cùng em gái
cũng có hạn, người một nhà khó có được cơ hội tề tụ một chổ, giống như
lúc này mọi người cùng ngồi trò chuyện, khung cảnh thật là ấm áp chưa
từng có. Mà cô, vợ của anh làm được rồi.
"Ba mẹ, còn chưa ngủ à?"
"Chúng ta chưa buồn ngủ." Sở ba trả lời, sau đó vung tay lên trên tờ báo
chiều, "Con mới cưới vợ, làm sao lại ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt như
thế này? Ở trước mặt vợ, con cũng không muốn giải thích một chút sao?"
Sở Thiên Hàn đi tới bên cạnh Ôn Ngọc Thanh, hai cánh tay khép nhẹ, cúi đầu cho cô một cái hôn, "Bà xã, tâm tình không tệ a."
Cô không được tự nhiên nhích người, kéo ra một nụ cười, "Hoàn hảo."
Đón nhận ánh mắt hứng thú của cha mẹ, Sở Thiên Hàn cười hài lòng, "Vợ con
một ít đều không để ý, còn cần con giải thích cái gì sao?" Mặc dù rất
không hài lòng cô không có một chút biểu hiện ghen, nhưng là trực giác
nói cho anh biết, cô chỉ là cho là không cần thiết ăn dấm với Khang Nhạc Di, cho nên tâm tình của anh không tính là quá tệ.
Sở mẹ thành
khẩn nói: "Thiên Hàn, con không thể bởi vì vợ tin tưởng liền không cố kỵ gì a, con phải biết, vợ tin tưởng không có nghĩa là con có thể tùy ý
làm bậy."
Sở Thiên Hàn ngồi bên cạnh Ôn Ngọc Thanh, vô cùng tự nhiên ôm vai của cô, giông như cặp vợ chồng lâu năm.
"Con hiểu rõ rồi, lần tới sẽ chú ý."
Sở Thiên Bích lầu bầu, "Một chút thành ý cũng không có."
Ôn Ngọc Thanh hé miệng cười khẽ. Sở đại công tử thật là quá qua quít, cả Thiên Bích cũng nghe ra ngực hắn không đồng nhất.
Sở Thiên Hàn lại gần tai Ôn Ngọc Thanh, nói nhỏ: "Cười đã chưa?" Anh yêu
cực kỳ dáng vẻ cô thoải mái tự tại, so với lúc trước vẻ mặt cô đề phòng
mình càng thêm hấp dẫn anh.
Ôn Ngọc Thanh thân thể lập tức căng
thẳng, vành tai không tự chủ được nóng lên, ánh mắt lóe lên dừng lại ở
trên sách, một chữ cũng không vào. Sự uy hiếp của anh quá lớn.
Cảm giác được cô cứng ngắc, bờ môi giương nhẹ, Sở Thiên Hàn có nhiều hứng
thú nhìn người trong ngực. Cô lại không được tự nhiên rồi, còn cố tình
duy trì vẻ mặt bình tĩnh, loại cá tính trong ngoài không giống nhau, quả thật đáng bội phục.
"Khụ khụ. . . . . ." Sở ba ho nhẹ hai tiếng, chỉ đang nhắc nhở con trai đây là phòng khách, không nên xuất hiện hành động có giới hạn người xem, phải chú ý ở đây còn có một phụ nữ chưa lập gia đình.
"Con đi tắm rửa, mọi người tiếp tục nói chuyện đi." Sở Thiên Hàn tốt bụng bỏ qua cho Ôn Ngọc Thanh, để cho cô lần nữa tự do
mà hô hấp.
"Anh hôm nay tâm tình không tệ." Sở Thiên Bích như có
điều suy nghĩ nhìn hướng cầu thang. Thật lâu không thấy anh trai cười
vui vẻ như vậy rồi, so với giả cười không giống nhau, là không cùng một
loại.
Sở mẹ mỉm cười liếc mắt nhìn người đang vùi đầu vào sách,
"Bởi vì chị dâu con cho nó đầy lòng tin." Trên cái thế giới này giá trị
lớn nhất chỉ có người yêu mới có thể cho, mà con trai vô cùng may mắn đã có nó.
"Ngọc Thanh, em biết ngay, chị làm chị dâu em là thích
hợp nhất." Sở Thiên Bích vui vẻ ôm bạn tốt, khoa trương đưa cô một cái
thơm.
Ôn Ngọc Thanh cười đẩy cô ra, "Thời tiết rất nóng, không cần ôm sưởi ấm."
Sở Thiên Bích bất mãn kháng nghị, "Nè, vừa rồi anh em ôm chị, làm sao chị
lại không lên tiếng?" Sự đối xử khác biệt, cô muốn kháng nghị.
Động tác lật sách của Ôn Ngọc Thanh dừng lại, cười nhìn cô, cái gì cũng không nói. Có đôi khi không nói mới là đáp án tốt nhất.
Sở mẹ cười nói: "Ngốc, anh trai cùng con dĩ nhiên không giống nhau." Giữa vợ chồng thân mật là tự nhiên nhất.
Ôn Ngọc Thanh trong lòng cười khổ. Cô tuyệt không thích Sở Thiên Hàn thân
mật, chẳng qua là ngại vì thân phận trước mắt, cô một chút cũng không
thể cự tuyệt, huống chi mỗi lần Sở Thiên Hàn đến gần cũng làm cho cô tâm phiền ý loạn, không giải thích được liền mất đi tự chủ. Cô ghét loại
cảm giác này, vô cùng ghét, cô có thói quen nắm giữ tất cả, mà Sở Thiên
Hàn lại dễ dàng nắm giữ tâm tình của cô, đây không phải là hiện tượng
tốt.
Buồn khổ tại trong lòng lặng lẽ tăng lên.
Kim đồng hồ chỉ hai giờ, trong phòng khách Sở gia bốn con dạ miêu (con cú) vẫn như cũ tinh thần tỉnh táo làm việc của mình.
Sở mẹ xem rạng sáng p