
cao ốc Sở thị đối diện, trái tim
một hồi thấp thỏm. Anh và cô gái kia đang làm gì. . . . . . Cô không nên để ý , dù sao cô sẽ phải trở thành kẻ bị chồng bỏ, nhưng cô vẫn để ý. . . . . . Tình yêu quả nhiên làm cho người ta rất đau khổ!
Khang
Nhạc Di nhìn vẻ mặt thất thần của Ôn Ngọc Thanh, có chút buồn bực than
thở. Rốt cuộc cô ấy gọi mình tới làm gì? Từ đầu đến cuối cũng chỉ đưa
ánh mắt vào khu cao ốc đối diện, căn bản không để ý mình ngồi bên cạnh
cô ấy.
"Em yêu anh ta?" Lòng đau, nhưng Khang Nhạc Di muốn khẳng định lại.
Ôn Ngọc Thanh rùng mình, ngoái đầu nhìn cô một cái, sau đó nhìn người hầu bàn đưa nước chanh lên, "Chị đã đoán sai."
Khang Nhạc Di hơi tức giận, "Ngọc Thanh, thừa nhận yêu một người cũng không
phải là xấu hổ, tại sao ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có?"
Cô mỉm cười, khẽ nói: "Yêu rất mệt, chẳng lẽ chị không mệt sao?"
Khang Nhạc Di im lặng. Đúng vậy, cô rất mệt mỏi, bởi vì tình yêu của cô nhất định không có kết quả.
"Em chỉ là không nghĩ càng mệt mỏi mà thôi." Cô một hơi uống sạch ly nước
cam, sau đó gọi người tính tiền. Thay vì ở chỗ này suy nghĩ lung tung,
không bằng tìm một chỗ yên lặng một chút.
"Cùng em đi dạo một chút." Cô yêu cầu.
Hai người già nhà
họ Sở không thể ở yên trong nhà đã ôm nhau rời khỏi nhà, tiếp tục đi du
lịch ngắm cảnh các nơi trên thế giới, tiến hành nhiệm vụ vinh quang và
vĩ đại là tiêu bớt tài sản.
Phòng khách nhà họ Sở lớn như vậy bị
hai người mỗi người chiếm một chỗ, mỗi người vừa nằm vừa ăn đồ ăn vặt,
đọc tiểu thuyết, xem ti vi, chính mình đều cảm thấy thoải mái vui vẻ,
khiến người giúp việc thỉnh thoảng đi lên thêm trà đưa nước không nhịn
được lắc đầu trong lòng thở dài. Số cậu chủ thật khổ nhất định là số vất vả, ngay cả cưới vợ về, cũng nói rõ là vì hưởng phúc mới cưới.
Tiếng điện thoại vang lên, hai người vẫn như cũ chuyên tâm vào việc của mình, ngay cả việc liếc nhìn điện thoại cũng keo kiệt.
Nhưng, hiển nhiên người gọi tính nhẫn nại so với họ còn tốt hơn nhiều, cứ như
vậy kiên nhẫn điện thoại vẫn đổ chuông, cuối cùng kêu đến mức có người
không nhịn được cầm điện thoại lên tức giận hét, "Lý Tử Minh, rốt cuộc
anh muốn gì?"
"Anh tìm chị dâu em."
"Chị ấy chết rồi."
Ôn Ngọc Thanh nghe vậy liếc mắt một cái, sau đó yên lặng tiếp tục xem TV,
người chết là sẽ không có bất kỳ kháng nghị nào, cô thuận theo ý, làm
người chết.
"Vậy có cần anh gửi điếu văn qua đó không?" Lý Tử Minh rất phối hợp đề nghị.
"Anh cũng đi chết đi, theo chị ấy." Sở Thiên Bích đã giận đến mức không lựa
lời nói, chỉ chưa dùng thần công “sư tử rống” để giết chết hắn.
"Nếu như anh trai em không phản đối, anh không ngại, thật."
"Này, chốt lại anh có chuyện gì?" Sở Thiên Bích dựng cờ trắng. Cô tự biết
tính nhẫn nại không bằng bạn tốt, da dầy không bằng luật sư gian trá,
không thể làm gì khác hơn là đầu hàng.
"Em hỏi chị dâu em, cô ấy
thật không đến Sở thị xem chuyện vui à? Hình ảnh nóng bỏng hạn chế người xem nha, Sở tổng giám đốc sắp cầm cự không được rồi." Giọng Lý Tử Minh
tràn đầy hả hê khi có người gặp hoạ, một chút xíu ý tứ thông cảm cũng
không có.
"Này, Ngọc Thanh, chị thật sự muốn mặc kệ anh trai em
ngang nhiên ăn vụng sao?" Sở Thiên Bích tức giận chuyển sang Ôn Ngọc
Thanh, lớn tiếng hỏi, một ít cũng không tị hiềm.
"Người chết là không trả lời bất cứ vấn đề gì." Ôn Ngọc Thanh tốt bụng nhắc nhở em chồng một sự thật rõ rành rành.
"Chị cũng không phải chết thật." Sở Thiên Bích thiếu chút nữa hộc máu tại chỗ.
Ôn Ngọc Thanh rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Chị thà để luật sư Lý cho rằng chị đã chết?" Anh ta thật là không sợ mệt, không ngừng lãng phí
tài nguyện điện thoại.
"Chị ấy nói, mong anh coi chị ấy đã qua đời, không cần gọi lại."
Tắt điện thoại không tới nửa phút, điện thoại lần nữa vang lên, khiến sắc
mặt Sở Thiên Bích trở nên rất khó coi, tức giận có thể chạy vào phòng
bếp cầm dao chém đứt dây điện thoại.
"Chị dâu, chị làm ơn nghe đi." Không thể để cho cô yên tĩnh, hưởng cuộc sống an nhàn à?
Ôn Ngọc Thanh ung dung cầm điện thoại lên, dùng giọng nói rất nhẹ nhàng mà nói: "Luật sư Lý, anh rất hi vọng tôi đến sao?" Hắn cũng không hối hận.
"Cô chịu tới sao?" Giọng nói vô cùng mừng rỡ. Như vậy thì có kịch hay để xem rồi.
"Tôi sẽ đi cùng Thiên Bích, nghe nói Thiên Bích rất thích Tề thư ký đẹp
trai, thật hy vọng bọn họ có thể kết thành tình yêu." Giọng nói nhẹ
nhàng, khiến người ở đầu bên kia nghe được mà mồ hôi lạnh toát ra.
"Đừng tới nữa, thật không cần." Dùng mọi thủ đoạn để cho Sở đại tiểu thư
không gặp Tề thư ký, hắn tuyệt đối không muốn kiếm củi ba năm thiêu một
giờ.
"Khách khí như vậy làm gì? Chúng ta quả thật cũng rất muốn
đi gặp Tề thư ký, dù sao đàn ông như vậy cũng ít khi thấy." Nụ cười Ôn
Ngọc Thanh rực rỡ. Muốn xem kịch sao? Tốt, anh ta cảm thấy thoải mái,
bởi vì cái gọi là một người vui không bằng mọi người vui, cô nhất định
giúp anh ta.
"Đàn ông đẹp trai? Công ty anh trai em có?" Sở Thiên Bích lập tức chạy tới, cặp mắt phát ra ánh sáng.
"Tuyệt đối là tiểu thụ loại tốt, so với trên Manga đẹp hơn nhiề