watch sexy videos at nza-vids!
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324631

Bình chọn: 7.5.00/10/463 lượt.

lưng Lạc Tình, lại giương mắt thấy Văn Hinh vẫn đứng ở đàng kia, sắc mặt lại bỗng chốc biến đổi, có chút không vui nói: "Sao cô còn đứng ở đó? Chẳng lẽ muốn tôi cho người mời cô rời đi sao?"

Lạc Tình nghe vậy thì từ trong ngực Diêu Phương lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Văn Hinh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ lập tức hiện đầy hận ý nồng đậm, "Mau cút cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!"

Văn Hinh thản nhiên nhìn cô: "Xin lỗi, tạm thời tôi vẫn không thể rời đi!" Nếu cô rời đi, thì đồng nghĩa với việc cô thừa nhận mình không trong trắng, tương đương với việc cô phản bội hiệp ước, đến lúc đó, cô còn phải trả cho Du gia năm trăm vạn.

"Cô ——" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tình lập tức giận đến trắng bệch, càng thêm hận nhìn chằm chằm dáng vẻ tính trước của Văn Hinh mà tức giận tới mức nghiến răng.

"Nếu cô thật không rời đi, tôi sẽ phải lập tức báo cảnh sát." Diêu Phương uy hiếp nói, nghĩ rằng đối phương biết sợ.

Ai ngờ Văn Hinh nghe lại cười nhạt một tiếng, nói: "Nếu như bà báo cảnh sát, đoán chừng không tới ngày mai, người của toàn thế giới cũng biết phu nhân Du gia cư nhiên báo cảnh sát bắt con dâu của mình."

Cô nhìn ra được Diêu Phương là một người rất coi trọng danh tiếng, cô cũng biết nếu như cô vừa nói như thế, thì Diêu Phương định sẽ không ép cô rời đi nữa.

Quả nhiên, Diêu Phương nghe vậy thì vẻ mặt liền biến sắc, lập tức nghĩ tới tối hôm qua trong buổi tiệc trước mặt nhiều người Văn Hinh gọi mình là mẹ, sợ rằng hôm nay tất cả mọi người đều biết Văn Hinh là con dâu Du gia rồi.

Nếu như bà báo cảnh sát bắt cô ta..., chuyện này nếu truyền ra ngoài, nhất định sẽ rước lấy dư luận của xã hội, đến lúc đó họ Du gia thành trò cười của thiên hạ, bà cũng là người khó tránh khỏi!

"Tối hôm qua cô cố ý?"

Bà chăm chú nhìn Văn Hinh, suy nghĩ không ra đến ngay cả mình cư nhiên bị tiểu nha đầu này một đường bố trí, mà bà căn bản không hề có lực hoàn thủ, xem ra bà đã đánh giá thấp tiểu nha đầu này rồi.

"Không sai, đúng là tôi cố ý." Văn Hinh thản nhiên gật đầu thừa nhận, không có chút vẻ e ngại nào, "Chỉ là, tôi làm như vậy chỉ vì muốn dụ Du Thần Ích ra." Nhưng lại không nghĩ đến còn có thể dùng để uy hiếp Diêu Phương.

Nghe vậy, Diêu Phương không nói gì nữa, bà chăm chú nhìn Văn Hinh một lát sau đột nhiên xoay người đi lên lầu, "Cô có thể ở lại, chỉ là từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không nếu để cho cô ăn không ở không, côcó thể đi ra ngoài đi làm, cũng có thể làm người giúp việc Du gia, tự cô chọn đi!" "Cám ơn phu nhân!" Văn Hinh nở nụ cười, cô đưa mắt nhìn Diêu Phương cho đến khi bà vào phòng, lúc này mới quay đầu nhìn Lạc Tình đứng bên cạnh, sau đó khom người nhặt tấm chi phiếu từ mặt đất lên đưa tới trước mặt cô, không nói gì, chỉ là đối với cô cười cười.

Nụ cười kia đập vào trong mắt Lạc Tình là chính là châm chọc.

Cô nhận lấy tấm chi phiếu, hung hăng trợn mắt nhìn Văn Hinh một cái, "Tôi tuyệt đối sẽ không nhường anh họ cho cô, anh họ là của tôi, ai cũng không được giành!" Nói xong, giận đùng đùng chạy lên lầu.

Lúc này, trong đại sảnh chỉ còn lại một mình Văn Hinh, cô nhìn phòng khách trống không, trên mặt lộ ra một chút tươi cười vui vẻ, nhưng trong lòng cảm thấy chua sót.

Xem ra, cuộc sống sau này của cô sẽ càng thêm không dễ chịu!

Văn Hinh quyết định làm người giúp việc Du gia, bởi vì như vậy mới có cơ hội đến gần Du Thần Ích, Diêu Phương đáp ứng. Lúc Lạc Tình biết được Văn Hinh muốn làm người giúp việc thì lập tức lộ ra nụ cười âm trầm, trong mắt chợt loé lên tính toán.

Rất nhanh, Văn Hinh từ phòng tráng lệ chuyển vào căn phòng đơn sơ dành cho người giúp việc, mặc dù đổi phòng nhưng Văn Hinh vẫn thập phần vui vẻ, chỉ cần có thể lưu lại, cô như thế nào cũng không sao.

Hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của Văn Hinh, năm giờ sáng rời giường, đầu tiên là quét dọn vệ sinh phòng khách , phòng khách lớn như vậy chỉ có một mình cô quét dọn, toàn bộ tốn hai giờ mới quét sạch sẽ. Sau đó thì giặt quần áo, giặt khăn trải bàn, giặt rèm cửa sổ, giặt xong những thứ này, còn phải giúp vào giúp mẹ Lý việc bếp núc, rửa rau, sau còn phải đi ra vườn hoa tưới nước.

Chờ làm xong những thứ này, đã hơn tám giờ sáng rồi, mà lúc này đây, chủ nhân của cái nhà này mới rời giường, cô lại được hầu hạ họ ăn điểm tâm. Bình thường cô đều cùng họ ngồi chung một chỗ ăn, hôm nay thân phận hạ xuống một cấp, cô biến thành người hầu hạ họ ăn cơm.

"Cháo!"

Lạc Tình dùng giọng ra lệnh đối với Văn Hinh, chờ Văn Hinh để chén cháo trước mặt mình thì cô bưng chén lên ăn một miếng, sau một khắc lại đột nhiên đem chén cầm trong tay hất thẳng vào người Văn Hinh, "Nóng như vậy, cô muốn bỏng chết tốt à! Múc chén khác đi!"

Chén cháo bay về phía Văn Hinh toàn bộ dội ở trên người của cô, nhất thời làm cho cô chật vật không chịu nổi. Cháo rõ ràng là ấm, Lạc Tình lại cứ nói là nóng, Văn Hinh biết, cô ta đang cố ý kiếm chuyện với mình. Vì vậy, cô im lặng không lên tiếng đi phòng bếp múc cho cô ta chén khác, lần nữa bày ở trước mặt cô ta.

Lạc Tình lạnh lùng liếc cô một cái sau lại bưng chén lên, trước thử dò xét ăn một miếng nhỏ, sau đó sắc mặt bỗn