
ẫn Thiên Tình đi vào phòng thay quần áo.
Thiên Tình quay đầu lại
nhìn Thi Nam Sênh. Dưới ánh đèn, anh lười biếng ngồi vắt chéo hai chân
dựa vào ghế sô pha, dưới ánh sáng xa hoa lộng lẫy, trông anh có vẻ điềm
đạm lịch lãm nhưng khó có thể chạm tới được.
Một người đàn ông ưu tú thế này, tại sao cố tình chọn mình làm bạn gái của anh tối nay? Giữa họ, rõ ràng từ đầu tới cuối hoàn toàn không phải là người của một thế
giới….
***
Thiên Tình rất ngoan ngoãn tùy ý để Linda chọn
lễ phục, khuôn mặt nhỏ xinh trắng nõn của cô được trang điểm rất tỉ mỉ,
mái tóc được vấn lên thật cao.
Khi chiếc gương lớn được đẩy tới, nhìn mình trong gương, Thiên Tình kinh ngạc đến gần như nói không ra lời.
Đây là mình sao? Xinh đẹp tới mức ngay cả cô cũng sắp không nhận ra mình nữa.
"Cô Cảnh, chúng ta ra ngoài đi, tin chắc rằng Thi tổng nhất định sẽ rất vui khi nhìn thấy cô thế này." Linda hiển nhiên rất hài lòng với thành quả
của mình, rất nóng lòng muốn xem sự hài lòng của khách hàng.
Chẳng trách Thi tổng lại chọn cô gái này.
Chỉ trang điểm đại khái một chút, nhờ vẻ đẹp tiềm ẩn vốn có của cô mà chỉ
trong nháy mắt như biến thành một người khác, tuyệt đối có thể hoàn toàn nắm chắc, cô sẽ trở thành tiêu điểm nổi bật nhất đêm nay.
"Anh ấy sẽ hài lòng sao?" Thiên Tình lo lắng nâng váy đi ra.
Mình bây giờ như khác xa với ngày thường một trời một vực, không biết anh có thể chấp nhận không, nói đúng hơn là không biết anh có thích mình như
thế này không.
Linda cười, "Không có người đàn ông nào mà không
thích bạn gái của mình trở nên xinh đẹp bao giờ. Yên tâm đi, ông ấy sẽ
không chỉ hài lòng mà có khi còn yêu cô nhiều hơn nữa đó!"
Yêu? Thiên Tình cười khổ. Chữ ‘Yêu’ này đối với cô mà nói, quả thực là hy vọng xa vời.
***
Từ trước đến nay Thi Nam Sênh không phải kiểu người có kiên nhẫn, lúc cúi
đầu nhìn thời gian một lần nữa, thì nghe được giọng nói ân cần của Linda truyền đến.
"Thi tổng, ra rồi!"
Thi Nam Sênh theo tiếng
nhìn lại, tròng mắt sâu thẳm luôn điềm tĩnh không gợn sóng lúc này đã
không thể che giấu được tia kinh ngạc thoáng qua.
Cô gái nhỏ
trước đó đã cởi lớp ngoài quần áo trẻ trung của học sinh. Bộ lễ phục
sang trọng làm tôn lên làn da trắng nõn như tuyết của cô, dáng người
cũng trở nên uyển chuyển thướt tha.
Búi tóc vấn cao nhưng không
hề già dặn chút nào, ngược lại càng lộ vẻ gợi cảm quyến rũ, như cây
thuốc phiện làm điên đảo mê hoặc lòng người.
Đôi mắt to trong
suốt như lấp lánh ánh nước, sáng lóa động lòng người. Còn ẩn chứa vẻ e
thẹn hoảng loạn, càng nhìn càng khiến ngươi ta cảm thấy thương tiếc.
Thi Nam Sênh nheo mắt, càng nheo càng sâu.
"Vật nhỏ, tới đây." Anh ngoắc cô lại, giọng điệu hờ hững không nhận ra cảm xúc hiện tại.
Thiên Tình lo sợ anh không thích, theo bản năng đứng cứng nhắc tại chỗ không
nhúc nhích. Linda cười nhắc nhở cô, "Cô Cảnh, mau đi qua đi, Thi tổng
rất hài lòng đấy!"
Linda cô quá hiểu rõ đàn ông, ánh mắt kia mặc dù không có lấy một tia cảm xúc, nhưng đã phóng ta tín hiệu anh ta rất hài lòng!
Thích thật sao?
Thiên Tình khẽ cắn đôi môi đỏ mọng mềm mại, từng bước đi lên. Bỗng chốc cổ
tay bị Thi Nam Sênh kéo mạnh, cô mất thăng bằng ngã ngồi trên đùi anh.
Mặt Thiên Tình lập tức ửng đỏ, ngượng ngùng không ngừng nhìn về phía Linda, đẩy Thi Nam Sênh ra, "Thi tiên sinh, đừng...."
Chuyện thế này Linda từng thấy qua rất nhiều, vừa thấy cảnh này cô rất thức
thời lập tức cười bỏ đi ra, còn chu đáo đóng luôn cửa lại.
Thiên Tình mắc cỡ quá cúi gằm mặt không dám nhìn ai nữa.
Ngồi trên đùi anh cô có thể cảm nhận được vật rắn chắc ở giữa cơ thể bên
dưới bất ngờ đội lên. Tim Thiên Tình đập thình thịch như muốn xổng ra
ngoài.
Sau nghe được giọng anh nặng nề vang lên bên tai, âm thanh thoảng nhẹ như ru hồn, "Tiểu yêu tinh, em quả nhiên có năng lực tiềm ẩn làm yêu tinh...."
Mặt Thiên Tình đỏ rần lên.
Môi anh như
có như không lướt qua mặt cô, hài lòng khi cảm nhận được cô đang run
nhẹ, anh nhếch môi, bờ môi mỏng dừng lại cách cô tầm mười phân.
"Hôn anh!" Lời nói nhẹ bổng như đôi tình nhân đang thì thầm dỗ ngọt.
Hàng mi run run, Thiên Tình bấu chặt lấy cổ áo áo sơ mi của anh. Cô ngượng
ngùng ngắm nhìn anh, cuối cùng vẫn ngoan ngoan nhắm mắt áp môi mình lên.
Nụ hôn dè dặt như thăm dò khiến Thi Nam Sênh không nhẫn nại được nữa. Anh lập tức bợ sau ót đem cô buột chặt tới gần mình hơn.
Đầu lưỡi anh tấn công thần tốc, một mạch thẳng tiến há miệng ngậm lấy đầu
lưỡi thơm ngọt xấu hổ của cô, nụ hôn say mê không dừng.
Thiên Tình thở gấp, bàn tay nóng bỏng như lửa ôm siết lấy cô, như thể muốn đem cô hòa tan vào trong thân thể.
Nụ hôn dây dưa triền miên, kéo dài không biết qua bao lâu….
Cho đến khi cô không thở nổi nữa anh mới lưu luyến buông cô ra. Sau một hồi dây dưa, cô càng thêm quyến rũ mê hoặc khiến Thi Nam Sênh gần như không thể chống dỡ.
Anh buồn bực cắn nhẹ đôi môi mềm mại của cô một cái, "Đúng là yêu tinh chỉ biết làm hỏng việc! Chúng tôi đến trễ rồi...."
Nếu như không phải buổi tiệc này anh có mục đích riêng, có lẽ tối nay anh nhất định ‘xử đẹp’ cô ngay tại đây