Pair of Vintage Old School Fru
Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211463

Bình chọn: 8.5.00/10/1146 lượt.

bị nhiễm bởi những mùi khó ngửi đó. Mùi hương trên người anh ta vẫn luôn mát mẻ, dễ chịu. Chỉ cần thoáng ngửi qua là đã có thể nhận ra được anh ta là ai.

"Buông tôi ra!" Vãn Tình tức giận khẽ quát, ra sức tách vòng tay dưới eo ra. Nhưng cô càng dùng sức vòng tay người đàn ông kia càng siết chặt.

"Em đến để tìm tôi sao tôi có thể buông tay được?" Giọng nói lạnh lùng nhưng đầy vẻ gian manh vang lên từ phía sau.

“Tôi không tới tìm anh, cậu chủ Lục không nên tự mình đa tình như vậy!" Vãn Tình lạnh lùng nói.

Người đàn ông phía sau không những không giận ngược lại còn cười cười, “Em có biết tôi rất thích tính cách này của em không?” Người đàn ông kia cắn nhẹ lên vành tai cô.

Cảm nhận được người cô khẽ run lên, giọng anh ta càng thêm khàn khàn mờ ám, "Vãn Tình, nếu em còn tiếp tục giãy dụa nữa, tôi sẽ lập tức ‘xơi’ em ngay tại đây đó." Anh ta cười nói ra những lời tàn nhẫn khiến Vãn Tình rùng mình, "Em cũng biết đấy, những con bạc ở đây chỉ lo không tìm được chuyện vui thôi."

"Lục Yến Tùng, anh là đồ cầm thú!" Cả người Vãn Tình run lên bần bật.

"Ồ, xem ra tôi phải cho em biết thế nào là cầm thú chân chính mới được." Lục Yến Tùng lập tức bế ngang cô lên.

Vãn Tình biết anh ta muốn làm gì, hoảng sợ hét ầm lên, "Đồ khốn kiếp! Tôi không muốn lên lầu! Tôi không muốn đi! Buông tôi ra!"

"Chẳng lẽ, em thích ở dưới này sao? Ở đây kích thích hơn hả?" Lục Yến Tùng kiên nhẫn cúi đầu, mỉm cười nhìn cô. Rõ ràng anh ta đang cười, nhưng trong mắt lại toát ra hơi thở lạnh lẽo thấu tận xương.

Vãn Tình bất lực đánh lên người anh ta, "Tại sao anh đối xử với tôi như vậy? Lục Yến Tùng, anh là đồ khốn nạn!"

Bế cô đi lên lầu, Lục Yến Tùng với bộ mặt vô cảm bỏ ngoài tai những lời chỉ trích của cô.

Nước mắt cô chảy xuống lan đầy cánh tay anh. Nhiệt độ lành lạnh khiến người anh run lên. Từng giọt nước mắt ấy như đang rót vào lòng anh, khiến ánh mắt anh có chút dao động, nhưng....ngay sau đó đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường có. Anh cúi đầu, lạnh nhạt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giàn dụa nước mắt.

"Cảnh Vãn Tình, tôi từng nói, em khóc trước mặt tôi bao nhiêu lần, tôi sẽ làm thịt em từng ấy lần!"

"Đồ khốn!" Vãn Tình mắng anh, giơ tay lên lau sạch nước mắt. Anh ta là dạng cầm thú không chuyện gì không làm được!

"Muốn oán, chỉ có thể oán cha em đã bán em cho tôi. Muốn oán, em cũng chỉ có thể oán...." Nói đến đây, Lục Yến Tùng đột nhiên ngừng lại. Đi lên đến tầng trên, anh ta nhấc cao chân đá văng một cánh cửa, rồi cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo âm hiểm. Mới nói tiếp: "Em không nên là em!"

Lời này rốt cuộc có ý gì? Vãn Tình hoàn toàn không hiểu! Cũng lười suy xét tìm hiểu! Suy nghĩ của người đàn ông này cô mãi mãi không thể đoán được, cũng không muốn đoán.

Điều bây giờ cô muốn là anh ta hãy buông tha cho cô, bỏ qua cho gia đình cô...

Cô bị anh ta ném lên chiếc giường cỡ lớn. Cơ thể vừa chạm xuống tấm nệm mềm mại, cả người Vãn Tình liền run rẩy.

Nơi này....Chính là nơi anh ta đã cướp đi lần đầu tiên của cô. Cơn ác mộng ấy, lần lượt hiện rõ từng cảnh từng cảnh trong đầu cô, khiến sắc mặt cô trở nên tái nhợt, chỉ muốn chạy trốn khỏi đây.

Nhưng Lục Yến Tùng sẽ để cho cô chạy trốn sao?

Anh bế thốc ngang người cô lên, không đặt cô xuống giường mà bế cô đi thẳng tới cửa sổ.

Nhìn sắc mặt âm u, lạnh lẽo của anh, Vãn Tình sợ đến mặt mũi tái nhợt, "Lục Yến Tùng, anh muốn làm gì?" Cô lập tức ôm chặt cổ anh.

Nhưng sắc mặt anh ta vẫn âm u đến đáng sợ. Mở cửa sổ ra, mặt không cảm xúc bế cô đến chỗ cửa sổ, "Ngồi im!" Anh ra lệnh cho cô.

"Anh điên rồi sao? Đây là tầng ba đấy!" Vãn Tình kêu lên.

Khung cửa không có cánh cửa mà chỉ có bệ cửa, cô có thể ngồi yên ở đây được sao? Chỉ cần hơi bất cẩn một chút là sẽ bị ngã xuống dưới ngay. Dù không tan xương nát thịt thì cũng bị chấn thương sọ não mà chết.

"Không phải em thích phản kháng lắm sao? Giờ hãy phản kháng tôi xem nào." Trên gương mặt Lục Yến Tùng chỉ có sự vô tình tàn ác.

Vãn Tình sợ đến phát khóc lên, muốn trượt xuống, nhưng mỗi lần cô giãy dụa, Lục Yến Tùng lại lới lỏng tay mình ra một chút.

Chẳng mấy chốc, mông cô đã vượt ra khỏi ngưỡng cửa sổ, chỉ còn lại hai chân giắt trên bệ khung cửa. Nếu không nhờ hai tay anh ta đang hờ hững giữ lấy thì Vãn Tình đã rơi xuống rồi.

"Đừng... Đừng làm vậy với tôi...." Mắt cô ngập nước thi nhau chảy ra. Dáng vẻ hoảng sợ này giống như chú thỏ con bị dọa.

Lục Yến Tùng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng. Anh lập tức kéo cô vào, nhưng vẫn để cô ngồi trên bệ cửa khiến cô phải bám víu vào anh để không bị ngã xuống.

"Hôn tôi!" Anh trầm giọng ra lệnh.

Vãn Tình quật cường nhìn anh, không chịu làm theo.

Lục Yến Tùng vốn là người nóng nảy không kiên nhẫn, tính cách anh ta rất giống loài sư tử, dã tính, kiêu ngạo, hơn nữa lòng chiếm đoạt rất cao, "Đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ hai!" Anh ta rít giọng qua kẽ răng.

"Sao anh anh phải đối xử với tôi như thế?" Vãn Tình vẫn không chịu nghe lời, ánh mắt như phát ra lửa, lớn tiếng chất vấn anh.

Lục Yến Tùng híp mắt lại, dáng vẻ nguy hiểm nói, "Vãn Tình, em đáng yêu nhất chính là vì tính cách