
.
Nhưng…Anh có vẻ rất hứng thú với trò chơi này. Bỏ qua lời cầu xin của cô, anh nâng mông cô cao lên, cẩn thận rút chai rượu ra, tránh để làm cô không bị thương.
Nhìn vào màng thịt mềm mại hồng hồng còn mang theo độ óng ánh như đóa hoa tươi sáng nở rộ. Thi Nam Sênh cảm thấy lòng mình có sự thỏa mãn khó nói nên lời.
Cuối cùng....
Ở lần sau cùng cô lên đỉnh lần nữa, anh rút chai rượu ra cúi đầu dùng môi ngậm lấy nơi đó…Cuốn mút hết vào trong miệng chất ngọt ngào thuộc về cô. Đầu lưỡi thăm dò vào bên trong, ngang tàng xâm chiếm cái miệng nhỏ nhạy cảm của cô. Hết mút chặt lại nhả ra, làm đi làm lại nhiều lần như thế, cuối cùng mút thật chặt cánh hoa mềm mại non mềm hiện ra ở trước mặt….
"A...." Trời ơi! Cô thật sự không chịu được nữa....Thiên Tình hoảng loạn thốt lên, đầu ngón tay túm chặt ga giường tái nhợt. Cảm thấy tối nay bị anh ném lên tận mây xanh hết lần này đến lần khác....
***
Lúc Thiên Tình tỉnh lại, toàn thân đau nhức muốn nứt ra. Cả đêm qua cô không thể nào ngủ được.
Luôn bị anh trở qua trở lại làm cho tỉnh, sau đó bị anh hành hạ thêm một phen ra trò. Cho đến lúc trời gần sáng, cô phải lóc khóc van xin, rốt cuộc anh mới chịu tha cho cô.
Khi tỉnh lại, tay Thi Nam Sênh còn đặt ngang eo Thiên Tình. Ôm chặt lấy cô tuyên bố tính chiếm hữu của anh. Cánh tay kia đặt dưới gáy Thiên Tình, làm gối đầu cho cô.
Thiên Tình sợ anh mỏi tay, nên lúc vừa tỉnh lại đã vội vàng rời khỏi tay anh. Không biết hôm nay mấy giờ sẽ bay về nước, Thiên Tình nhớ đến mình còn chưa thu xếp hành lý, liền nhẹ nhàng ngồi dậy. Muốn nhặt quần áo trên đất lên mặc vào.
Chưa kịp bước xuống giường, eo đã bị hai cánh tay vòng qua giữ lại. Một giây kế tiếp bị kéo ngã lại về giường. Cơ thể bỗng quằn nặng, Thi Nam Sênh áp cả người mình đè lên người cô.
Hơn nữa....Hai người đều không mặc gì, cái đó của anh chống đỡ lên người cô đặc biệt rõ ràng.
Thiên Tình nín thở, tay đẩy đẩy vai anh.
Anh nheo mắt nhìn cô với điệu bộ lười biếng, "Lại muốn chạy trốn?"
"Không có...." Cô lắc đầu giải thích, “Em sẽ không bỏ đi mà không nói tiếng nào nữa đâu."
"Ừ hử?"
“Em chỉ muốn về thu dọn hành lý. Hôm nay mấy giờ sẽ bay?" Thiên Tình nói ra mục đích của mình.
"Một giờ trưa." Anh miễn cưỡng trả lời cô. Cúi đầu, vùi gò má anh tuấn vào tóc cô, quyến rũ nói: "Chúng ta không vội...." Anh lại muốn rồi....
Thiên Tình dĩ nhiên là cảm nhận được, nhưng mà....
“Em không muốn nữa...." Cô từ chối. Bây giờ toàn thân vẫn còn đau nhức, làm sao có thể chịu nổi nữa? Tối hôm qua, anh đúng là ác liệt thật! Nghĩ đủ mọi cách ăn hiếp cô, cô cũng không cách nào chống đỡ được.
"Khó chịu hả?" Không ngờ Thi Nam Sênh dừng lại ngay động tác, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó của cô. Thậm chí trong câu hỏi còn dịu dàng hiếm có.
Hình như không ngờ anh sẽ dịu dàng như vậy, trái tim Thiên Tình hơi đập mạnh. Mím môi, nhìn ánh mắt sâu hút chứa đầy sự ân cần lẫn quan tâm của anh, khẽ gật đầu, "Dạ...."
"Khó chịu ở đâu?" Anh xoay người trượt xuống khỏi người cô. Giơ tay đem cô ôm chặt vào ngực. Ngón tay suông dài lần tìm xuống phía dưới, xoa nhẹ nơi cánh hoa mềm mại kia.
Không hề mang theo một chút ham muốn nào, chỉ có thương tiếc và dịu dàng, "Có phải tối qua đã làm em bị thương không?"
Ôi! Trời ạ!
Mặc dù đó chỉ là sự quan tâm của anh, không hề mang theo ham muốn. Nhưng cơ thể cô không thể chịu nổi sự trêu chọc vô ý đó!
Mặt Thiên Tình đỏ lừ, để tránh mình mất thể diện rên rỉ ra tiếng, vội vàng bắt tay anh lại, "Không....Em không có bị thương chỗ nào hết..." Cô cắn nhẹ môi, hàng mi run run e lệ lắc đầu, “Chỉ là…em thấy cả người như không có sức thôi."
Thi Nam Sênh nhìn gương mặt mắc cỡ đỏ lựng của cô, trái tim rung động không thôi.
Gương mặt nhỏ nhắn như quả táo vừa chín, mềm mại đến nỗi có thể vắt được ra nước. Khiến người ta không dằn được muốn cắn một miếng. Nghĩ vậy anh liền cúi đầu cắn lên vành tai cô. Thấy cô há miệng hít thở, anh thỏ thẻ nói: "Vậy xem ra đúng là em lao lực quá độ rồi.... Tiểu yêu tinh, khi nào về nhà anh sẽ nói mẹ anh tẩm bổ cơ thể cho em nhé...."
Cô xấu hổ vùi mặt vào trong chăn.
Thi Nam Sênh sợ cô bị ngộp, lôi kéo bảo cô mau ra ngoài.
Nhưng cô làm sao chịu?
"Nếu không ra, anh không biết tiếp theo mình sẽ làm gì em đó." Thi Nam Sênh xấu xa uy hiếp cô.
Quả nhiên....
Cô gái nhỏ lập tức từ trong chăn chui ra, đôi mắt to cảnh giác nhìn anh chằm chằm.
Anh cười lên, vỗ vỗ lưng cô, kéo cô vào trong ngực, "Được rồi, ngủ thêm một lúc nữa đi. Đợi cơ thể khỏe hơn chút, anh sẽ cùng em về thu dọn đồ đạc." Ôm cô vào lòng, chung quanh đều là hơi thở thuộc về cô, trong hơi thở cũng là hương vị ngọt ngào từ cô....Đáy lòng Thi Nam Sênh được một cảm giác vô cùng thỏa mãn lấp đầy.
Cảm giác đó rất tuyệt....Nếu như có thể, anh thật muốn vĩnh viễn ôm cô mãi như thế này, không bao giờ buông tay.
Đây là tình yêu sao?
Anh không biết.
Nhưng có điều, dường như cảm giác đó nó còn kỳ diệu hơn nhiều so với tình cảm mà trước kia mình đã dành cho Bạch Thiên Thiên. Rất nồng nhiệt và có một chút gì đó rất đặc biệt....
Loại cảm giác này, giống như rất muốn đ