XtGem Forum catalog
Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327552

Bình chọn: 8.5.00/10/755 lượt.

muốn dọn dẹp những…."

"Mấy thứ đó ngày mai tự nhiên có người giúp việc đến dọn."

"Nhưng...."

"Không có nhưng nhị gì hết." Thi Nam Sênh ngắt lời cô, sau đó ngồi xuống đối diện cô, mắt lạnh nhìn cô, "Cảnh Thiên Tình, chúng ta nên bàn chuyện quan trọng một chút."

Chuyện quan trọng?

Giữa bọn họ, có chuyện quan trọng cần bàn sao? Có lẽ không ngoài chuyện đứa bé và kết hôn.

Hôn nhân, cô không cần, đúng hơn là không nhận nổi. Còn đứa bé.... Ngoài Thi Nam Sênh ra, hầu như người của trong nhà ai cũng đều muốn giữ lại...

Ban đầu, cô vốn cũng không muốn đứa bé này, thế nhưng mấy ngày trôi qua, ngược lại cảm thấy việc mang thai này cũng thật kỳ diệu.

Nếu như anh thật sự bảo cô bỏ đi đứa bé, cô thật lòng không nỡ....Không nỡ bỏ đi núm ruột của mình....

"Nếu như anh muốn bắt tôi bỏ đứa bé, tôi sẽ không làm đâu." Cô nói ra suy nghĩ của mình.

Sắc mặt anh đột nhiên trở nên âm u, nóng nảy nói, "Cô tốt nhất đừng nhắc đứa bé trước mặt tôi."

Không phải nói chuyện đứa nhỏ?

Chuyện này khiến cô cảm thấy thật ngoài ý muốn, hơn nữa cũng thấy nhẹ nhõm, chỉ là, ngay sau đó lại cảm thấy thất vọng....Anh vẫn không tin tưởng đứa bé này là con của anh....

"Ngày mai, cô phải đến phòng thư ký trình diện." Anh mở miệng nói ra cái chuyện mà anh nói là ‘chuyện quan trọng’.

Thiên Tình kinh ngạc trợn mắt. Cô cứ nghĩ anh sẽ từ chối, không ngờ anh lại đồng ý một cách sảng khoái như vậy.

"Có điều...." Vẻ mặt anh chợt nghiêm túc, cô cẩn thận nghe, "Thứ nhất, ở trong công ty, không được phép nói với bất kỳ ai về quan hệ của hai chúng ta!"

"Về điểm này, Thi tiên sinh có thể yên tâm." Bởi vì....Quan hệ giữa họ, vốn cũng chẳng ra làm sao, cô biết phải nói gì? Cả hai bây giờ, đơn giản chỉ là bị ràng buộc bởi đứa bé mà thôi.

"Tốt nhất là như vậy." Anh hừ mũi nói tiếp: "Thứ hai, đừng tưởng rằng là phụ nữ có thai thì có thể lười biếng! Tôi sẽ làm theo lệ sắp xếp việc nặng cho cô làm, nếu cảm thấy không thể chịu nổi, thì mau sớm cút trước khi bị đuổi việc!"

“Tôi sẽ làm được." Cô cố chấp trả lời.

"Được, có thể chấp nhận được hai điều này, vậy ngày mai cô cứ đến trình diện. Cảnh Thiên Tình, tôi hy vọng cô sẽ không hối hận khi muốn vào công ty của tôi!"

Thiên Tình thoáng nở nụ cười chua xót, "Cho dù có hối hận, tôi cũng sẽ hoàn thành tốt những việc mình đã nhận làm."

Thi Nam Sênh sững sờ trước câu trả lời của cô.

Trong cơ thể cô ẩn chứa sự kiên quyết cứng cỏi, luôn khiến cho anh cứ phải nhìn cô bằng cặp mắt khác.

Hôm nay là ngày đầu tiên Thiên Tình đi làm.

"Xin chào, tôi là nhân viên mới đến ạ." Thiên Tình đến phòng thư ký trình diện.

Thư ký trưởng là một người đàn ông trung niên, anh ta ta đang bận rộn với công việc trong tay, chỉ lạnh nhạt đáp "Ừm" một tiếng. Qua một lúc lâu, mới buông tài liệu trong tay mở miệng hỏi, "Thư giới thiệu đâu?"

"Thư giới thiệu?" Thiên Tình ngơ ngác hỏi lại.

Cô có nhận được tờ thư giới thiệu nào đâu? Vì là đi từ cửa sau vào mà!

"Không có?" Đối phương cau mày, sắc mặt càng lạnh nhạt hơn, "Chúng tôi không có nhận được thông báo có người mới nào đến trình diện của bộ phận nhân sự cả. Bạn học, có phải cô đã đi nhầm chỗ rồi không?"

Thiên Tình há to miệng không biết nên nói gì.

Mình đến làm việc, Thi Nam Sênh không có nhắn nhủ gì lại với họ sao?

"Linda, chuyện gì vậy?" Có người nghe tiếng nhìn sang.

"Trợ lý Trần, có một cô gái nói là nhân viên mới đến nhận việc, nhưng chúng ta không có nhận được thông báo nào bên bộ phận nhân sự."

Trần Lâm nhìn về phía Thiên Tình, Thiên Tình nhe răng cười lại với anh ta, hai mắt cong lên ý cười xán lạn như trăng rằm.

Thi tổng vì cô gái này mà từ bỏ Bạch Thiên Thiên?

Cô gái này trông có vẻ rất đơn thuần, ít nhất nhìn bề ngoài thì không giống loại người mưu mô xảo trá như Thi tổng nói.

"Bên bộ phận nhân sự đã gửi tài liệu trực tiếp cho tôi rồi." Trần Lâm thản nhiên trả lời vị thư ký trưởng, sau đó chuyển mắt nhìn Thiên Tình nói, "Cảnh Thiên Tình đúng không?"

"Vâng, chào anh!" Thiên Tình lễ phép chào hỏi.

Người đàn ông trung niên nọ thấy Trần Lâm hỏi chính xác luôn cả họ tên người ta, đương nhiên không còn dị nghị gì, cũng không có làm khó dễ Thiên Tình nữa.

"Cô đi theo tôi! Để tôi cho người đưa cô đi làm quen hoàn cảnh công việc một chút." Thái độ của Trần Lâm rất ôn hòa, xoay người gọi một cô gái tuổi cũng chạc cỡ Thiên Tình, "Yumi, cô đưa Cảnh Thiên Tình đi làm quen với công việc một chút đi."

"Dạ, trợ lý Trần." Cô gái cột tóc đuôi ngựa với đôi mắt tươi sáng lấp lánh thoăn thoắt đi tới.

Nhìn thấy Thiên Tình cô nàng liền vui vẻ chào hỏi làm quen, nhưng tầm mắt lại dừng rất lâu trên gương mặt đơn thần mộc mạc của Thiên Tình.

Thiên Tình bị cô ta nhìn đến hơi mất tự nhiên, sờ sờ mặt mình hỏi, "Trên mặt tôi có dính gì sao ạ?"

"Không, sorry, chỉ là cảm thấy cô nhìn rất quen mắt. Sao tôi cứ có cảm giác hình như đã từng nhìn thấy cô trên báo thì phải." Yumi ngượng ngùng vuốt vuốt tóc.

Thiên Tình run sợ trong giây lát. Trên báo? Có lẽ lần đó đi cùng với Thi Nam Sênh đã bị chụp đăng lên báo chăng?

Đêm hôm đó, cô quá quang vinh chói lọi.

Hơn nữa, khi đó còn trang đi