
ăn mặc thiếu vải như vậy đến phòng làm việc của tôi nữa, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho em đâu!"
Thiên Tình vô tội đáp lại, “Là bà Thi bảo tôi mang qua.”
Câu trả lời đó lại càng làm Thi Nam Sênh thêm tức giận. Nếu không phải mẹ bảo cô mang sữa qua, hẳn là cô cũng chẳng cần nhớ đến anh? Biết được điều này, anh càng thấy khó chịu hơn!
Ngay sau đó, không nói thêm lời nào cúi người nhấc bổng cô lên, tiện thể ngồi luôn xuống ghế sô pha.
Tách hai chân cô ra, nhưng không bảo cô ngồi lên chân mình mà để cô dạng chân quỳ gối sang hai bên.
Mặt Thiên Tình đỏ gây, không biết anh muốn làm trò gì nữa, cứ như búp bê làm bằng gỗ mặc tình anh xoay trở.
"Là em đến trêu chọc tôi trước, cho nên, em phải có trách nhiệm dập lửa cho tôi...." Anh kéo qua bàn tay nhỏ bé của cô, rồi vén áo ngủ của mình lên, sau đó ấn tay cô lên ngọn đuốc nóng rực đã căng phồng lên tự bao giờ. Ngoài chiếc áo ngủ ra, anh không mặc gì cả.
Thiên Tình bị vật nóng bỏng khủng bố kia dọa cho ngồi ngây ra như phỏng, qua một hồi lâu mà vẫn sững sờ ngồi như vậy, nhiệt độ nong nóng trong lòng bàn tay khiến cô có cảm giác mình như sắp bị thiêu cháy đến nơi vậy.
"Tiểu yêu tinh, cầm nó đi...." Giọng anh đã khản đặc, chỉ dạy cô làm.
Thiên Tình không hiểu trố mắt nhìn. Đáy mắt chỉ có vẻ sợ hãi, cũng không dám làm bừa.
Thi Nam Sênh đành phải kiên nhẫn nắm tay cô bao bọc vật to lớn của mình trượt lên trượt xuống, "Nào....Tự làm thử xem...."
Thiên Tình lấy hết cam đảm học theo anh cũng cầm lên trầy trật giật giật.
"Ưmh...." Không ngờ anh lại rên lên như rất đau đớn, hai đầu mi tuấn lãng nhíu xoắn vào nhau, có vẻ như đang đè nén tiếng rên rỉ ra miệng, dáng vẻ dường như cũng rất đau đớn khó chịu.
Thiên Tình hoảng sợ dừng tay, nghiêm túc hỏi, "Anh không sao chứ?"
Dường như, anh rất khó chịu, cũng rất đau thì phải....Cô nhìn mà cũng không đành lòng….
Tiểu yêu tinh này! Đúng là biết cách hành hạ người khác!
Thi Nam Sênh bất đắc dĩ ngặm lấy bầu ngực cô qua lớp áo ngủ, thì thào khích lệ: "Em làm rất khá....Đúng rồi, như vậy đó, tiếp tục đi...."
"Thật sự muốn tiếp tục sao?" Cô hoài nghi hỏi.
Cô nàng này, lắm lời thật....Thi Nam Sênh cho một ngón tay vào trong cơ thể cô. Như trừng phạt cho việc hỏi nhiều của cô, dùng sức cong ngón tay chen vào sâu hơn một chút….
Cảm nhận được sự trơn ẩm và co rút của cô, mới cắn răng nói: "Tiếp đi....tiểu yêu tinh, đừng có ngưng...."
Được sự khích lệ, lúc này Thiên Tình mới có can đảm làm tiếp.
Có lẽ cảm nhận được cô bắt đầu có cảm giác với sự trêu chọc của mình, vật đang sưng tấy mỗi lúc càng trướng to hơn, cũng càng lúc càng biến chuyển sang giai đoạn cao trào.
Anh khó chịu nhắm mắt lại, hé môi rên rỉ, tốc độ tay đang dong ruổi trong cô cũng không kiềm hãm được mà tăng nhanh....
Dòng dịch chảy nóng hổi chảy dài xuống bắp chân trắng nõn, thấm ướt cả chiếc quần lót, cũng ướt đẫm cả lòng bàn tay anh....
Dường như cuối cùng Thiên Tình đã tìm thấy được chìa khóa để mở ra cánh cửa, cảm thấy mình có thể dễ dàng điều khiển sự ham muốn của anh trong tầm tay, điều này làm cho cô cảm thấy mình rất có cảm giác thành tựu.
Vì vậy....Cô cũng trở nên to gan hơn phối hợp với anh.
Trong phòng làm việc, tiếng rên rỉ đè nén của người đàn ông hòa cùng âm thanh yêu kiều bay bổng của cô gái….Nhiệt độ trong phòng liên tục không ngừng tăng cao…lửa tình từng đợt từng đợt thắp lên sau đó bùng cháy dữ dội…
Lần này anh không thô bạo mà chiếm hữu cô. Ngược lại còn làm cho đôi bên vui vẻ trong mê loạn của sự cao trào nở rộ…
.... .... .... .... ....
Không biết qua thêm bao lâu, căn phòng mới dần yên tĩnh lại.
Thiên Tình nào đã có kinh nghiệm về những chuyện như thế này, vì vậy, vào giây phút cuối cùng khi ngón tay anh chạm đến điểm nhạy cảm kia, thì cô đã gần như lịm đi, không còn chút sức lực nào mềm nhũn gục trên bờ vai Thi Nam Sênh.
Thi Nam Sênh ôm lấy cơ thể gầy nhỏ của cô, vẫn cảm thấy chưa đủ nâng gương mặt mệt mỏi của cô lên sau đó áp môi mình lên, tiếp tục mạnh mẽ hôn lên cánh môi đỏ hồng xinh xắn.
Ý thức mơ màng cô hé cái miệng nhỏ nhắn đáp lại nụ hôn của anh theo bản năng.
Cho đến khi anh đã cảm thấy thỏa mãn, Thi Nam Sênh mới vươn tay sửa sang lại quần áo của cả hai. Sau đó anh bế cô đi ra khỏi phòng làm việc.
Thiên Tình đỏ mặt lí nhí nói: "Để tôi xuống đi...."
Nếu như bị ai nhìn thấy, thật cô chỉ biết tìm cái lỗ mà chui xuống thôi.
"Em có chắc, mình đi nổi không?" Thể chất cô vốn đã rất yếu, sau khi mang thai cơ thể càng nhạy cảm hơn, cho nên lần nào làm xong cũng lả người như muốn ngất đi.
Thiên Tình cũng không biết. Nhưng vẫn cố chấp muốn tuột xuống khỏi người anh.
Anh không miễn cưỡng nữa, lập tức thả cô xuống, nhưng chân vừa mới chạm đất thì cô cũng loạng choạng đứng không vững, hoảng hồn vội vàng bắt lấy cánh tay anh mới không bị hôn nền đất.
"Không làm được thì đừng cậy mạnh!" Thi Nam Sênh khẽ khon người, bế bổng cô lên dễ như trở bàn tay.
Thiên Tình không dám lộn xộn nữa, rụt người áp sát mặt vào lồng ngực anh.
Quả nhiên....Lúc đi ra, còn có mấy người giúp việc chưa ngủ. Thấy hai người đi ra với tư thế này, trong