Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tổng Giám Đốc Thật Lạnh Lùng

Tổng Giám Đốc Thật Lạnh Lùng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322750

Bình chọn: 10.00/10/275 lượt.

ưng là, cô ấy trời sinh, nhất

định phải đứng ở đó. Cô ấy còn trẻ, nếu bị nhốt vào trong cía lồng có

tên là tình yêu quá sớm, sẽ chỉ khiến cô ấy ngày một hao mòn.”

“Cô ấy sắp chống đỡ không được nữa rồi, cô ấy đã quá mệt mỏi.” Jady lắc đầu thở dài. Người đàn ông này, khéo khi thích một người, cũng chính là

hành hạ người ta đến chết thì thôi. “Mặc dù cô ấy kiên cường, nhưng

chung quy lại vẫn là một cô gái, cũng sẽ có lúc yếu ớt. Nếu anh không

ủng hộ, cô ấy sớm muộn cũng sẽ ngã xuống.”

Anh trầm mặc, nhìn cô trên màn hình, ánh mắt phức tạp khó hiểu.

“Cô ấy nên trưởng, thành, con chim nhỏ rồi cũng sẽ lớn lên bay đi thôi.”

Jady vẫn không thay đổi bộ dạng cà lơ phất phơ: “Tôi vẫn luôn tò mò một

chuyện. Anh đã nhặt được một con chim rừng nhỏ, chỉ cần cho một chút

nước, một chút thức ăn, cũng đủ để cho cô ấy báo ân cả đời, ví anh làm

trâu làm ngựa, nhưng tại sao, anh lại nuôi cô ấy như con chim hoàng yến, cho cô ấy những thứ tốt nhất?”

“Cậu làm nhiếp ảnh gia thật

đáng tiếc.” Trên mặt anh không một chút thay đổi, chỉ là lời nói có chút châm chọc: “Cậu là một nhiếp ảnh gia kỳ quái.”

Jady nhún vai một cái, vẫn là trước sau như một cà lơ phất phơ: “Trước máy ảnh, tôi

có thể tùy tiện định đoạt bọn họ, muốn họ đứng cửa họ tuyệt không dám

ngồi, muốn họ chạy họ không dám nhảy, mà bọn họ còn phải đưa tiền cho

tôi, trên đời này có công việc nào nhẹ nhõm vui vẻ hơn sao?”

Đột nhiên, người vốn đang nhìn chằm chằm vào màn hình TV- Long Thiều Thiên kêu lên một tiếng: “Amanda….”

Sắc mặt anh thoáng cái đại biến. Chỉ có anh nhìn thấy, khi đi về phía sau hậu đài, cơ thể cô liền mềm nhũn, ngã xuống.

Trước sân khấu, khán giả vẫn như cũ tâm tình sôi trào, gậy huỳnh quang vẫn không ngừng nhấp nháy.

“Amanda…… Amanda…….. Amanda……. Amanda…… Amanda…..”

Mà Amanda, vì quá mệt mỏi, đã được đưa vào bệnh viện.

Mùa đông tới, Đài Bắc lạnh lẽo ẩm ướt khiến người ta khó có thể chịu nổi.

Amanda ôm chặt chân, cuộn tròn người lại, ngồi trên ban công căn hộ tầng 26.

Nhớ đến lúc mua căn hộ này, Long cùng cô đi xem. Cô nhìn liền thích ban

công này, anh lúc ấy cũng chỉ lắc đầu: “Đã sớm biết em sẽ thích nơi này

mà.”

Cô nghĩ đến, anh sợ độ cao, nói gì cũng không nguyện ý

bước lên ban công, bình thường cũng không muốn nhìn nó một cái, nhưng

lại vì cô, mà cho cô chọn chỗ cao nhất. Anh không hay nói, cô vẫn tự cho là mình hiểu anh.

Nhưng, anh thay đổi, cô càng ngày càn

không biết rốt cuộc anh muốn gì, nghĩ gì. Anh đối xử với cô lúc xa lúc

gần, tựa hữu tình lại tựa vô tình, cô chỉ cảm thấy càng ngày càng mệt

mỏi. Có phải, một con người càng trưởng thành thì càng trở nên phức tạp?

Long…..

Trong lòng cô thầm nhắc cái tên đã nhớ khắc cốt ghi tâm. Cô trở lại Đài Loan, số lần gặp nhau nhiều hơn, nhưng tại sao, hai người tuy ở gần nhau, mà

khoảng cách trong lòng lại ngày càng lớn?

Anh ngày càng bận,

cô cũng bận. Ghi hình, hội diễn, còn có những tiết mục nói chuyện không

đếm hết. Cô bị xoay như chong chóng, di chuyển không ngừng, mà Long lại

là bận đến một tháng không thấy bóng. Một thàng trước cô chỉ biết anh

đang ở Mỹ, nửa tháng trước biết anh đẫ về Đài Loan, nhưng lại vẫn không

thấy anh.

“Làm sao mà em lại vẫn giống như đứa trẻ luôn ngồi trên ban công?” Một giọng nam trầm thấp vang lên.

Cô quay nhanh đầu lại, nhìn anh đang đứng trong phòng, gương mặt long đong mệt mỏi, có nét mỏi mệt giống cô.

“Sao anh lại tới đây?” Cô rất vui vẻ. Tuy tức giận mình không có tiền đồ,

nhưng vẫn không khống chế được mình mà lại chạy về phía anh.

“Muốn nói cho em một chuyện.”

“Chuyện gì?” Cô dừng lại bước chân đang chạy về phía anh. Anh nghiêm túc khác

hẳn với bình thường, khiến lòng cô chợt chùng xuống, lòng bàn tay vì hồi hộp mà đổ mồ hôi.

“Nếu không nói bây giờ thì mấy ngày nữa em hẳn sẽ thấy trên báo.” Giọng anh bình thản như đang nói thời tiết hôm

nay thật đẹp. “Tôi sẽ kết hôn.”

Cô thẳng người, trợn to mắt nhìn anh: “Kết….Kết hôn?”

Kết hôn? Cô lập tức choáng váng, vẫn không thể phân biệt được ý tứ trong

lời nói của anh, mà dường như ý thức cũng kháng cự không muốn hiểu ý

anh.

“Vào khoảng nửa 6 tháng cuối năm nay, có lẽ là sau khi

hội diễn của em kết thúc.” Giọng anh vô cùng rõ ràng, nhưng lại như đang mở ra sương mù trong đầu cô.

Cô cắn cắn môi, mãi mà không thể nói thành lời. Mà anh lại vẫn đứng thẳng nơi đó, xa cách, lạnh nhạt, khó có thể thân cận.

Cái đầu cô ong ong choáng váng, tứ chi lạnh lẽo không còn chút sức lực. Cô

quên thở, quên đi cả sự tồn tại của mình. Chỉ sợ nếu không có cảm giác

anh đang đứng đây, thì cô sẽ ngỡ mình là đang nằm mơ.

“Anh muốn em chúc phúc cho anh sao?” Trong miệng cô khô khốc, giọng nói khàn khàn.

“Đúng vậy. Không những thế, em còn phải hát ca khúc chúc mừng trong đám cưới, thuận tiện có thể tiêu trừ một số tin đồn không tốt.”

Cô hít sâu từng hơi, lồng ngực đau đớn như sắp nổ tung, ngay cả thở cũng cảm

thấy thật khó khăn. Cả người run rẩy, tựa như hoa bồ công anh trong gió.

“Anh kết hôn…….Còn bắt em phải chúc phúc cho anh…..Anh…..Anh làm sao có thể…..có thể đối xử với em như vậy?”

“Tô