
n nữa, không biết là để cho hắn nghe, hay là tự nói cho chính mình.
Hắn hiển nhiên không có hứng thú cùng cô tranh cãi. “Tôi đã sắp xếp cho em đi du học, vài năm sau sẽ lại về nước.”
Đi nước ngoài?
Những từ này thật xa lạ, mà hắn vẽ ra tấm bản đồ lại như trong mộng, nghe thật không giống thực tế, tựa như trong sa mạc.
“Đúng.” Hắn giống như trả lời vấn đề của cô. “Tôi sẽ đưa em đi Mỹ học tập.”
“Tại sao muốn tôi ra nước ngoài?”
“Võ đài của người Hoa quá ngắn ngủi, tựa như một bông hoa hồng vừa chớm nở
đã héo tàn, cũng là bời bì không có chế độ chuyện nghiệp quốc tế hóa,
cho dù có người mới vô cùng xuất sắc, cũng không thể đưa lên vó đài thế
giới. Tôi muốn em trở thành siêu sao quốc tế.”
Cô nghe thấy hắn nói mà cả người run rẩy, một chút cũng không nghi ngờ hắn sẽ không làm được.
“Em sợ?” Hắn quan sát cô, giống như một món đồ cổ có giá trị.
“Không sợ.” Vậy thì tốt, tôi không thích tiểu quỷ nhát gan.” Thanh am của hắn có một tia ấm áp.
“Long...anh sẽ luôn ở bên tôi chứ?” Cô đột nhiê hỏi.
Hắn có chút kinh ngạc nhìn cô, nhưng cô lại rất nghiêm túc nhìn lại hắn,
rồi hắn bật cười. “Một cô gái không nên tùy tiện cùng người đàn ông khác nói những lời như vậy.”
“Anh sẽ ở bên cạnh tôi sao?” Cô cố chấp hỏi một lần nữa,
Hắn chau mày lại: “Đợi em lớn một chút nữa rồi nói! Nhưng mà, đừng quá tin tưởng đàn ông, đàn ông rất biết nói dối.”
“Tôi tin tưởng anh sẽ không nói dối.”
Hắn cúi đầu cười, nụ cười của hắn so với bình thường tươi hơn một chút. “Cô gái nhỏ, tôi cũng chỉ là một người đàn ông bình thường thôi.”
“Anh sẽ không nói dối.” Cô cố chấp tin tưởng. “Anh sẽ không nói dối tôi.”
Hắn rốt cục cũng biết vì sao cô bé này lại hấp dẫn hắn như vậy rồi. Bóng
dáng cô quỳ trên mặt đất trước mặt hắn không thể xua đi được, cô cầu xin nhưng không bi lụy, cô sợ nhưng không khiếp đảm. Cô cũng như hắn, có
cùng bản chất, đều là một dạng linh hồn cô độc. Thật buồn cười, hắn thế
nhưng cảm thấy ở nơi này, trước mặt cô gái này, hắn không thể che dầu
điều gì.
“Nếu như anh luôn ở bên cạnh tôi, vậy thì tôi cũng không sợ gì nữa rồi.” Co tự lẩm bẩm.
Thanh âm lẩm bẩm của cô vẫn một mực quẩn quanh bên tai hắn. Cho đến nhiều năm sau, hắn mới hiểu rõ ràng, cô bé này có một loại dũng khí mà hắn không
thể theo kịp, phải đón nhận vận mệnh an bài. Sáu năm sau
Cô nhìn thành phố New York đèn đuốc sáng trưng dưới chân. Đây là nhà cô ở
Mỹ. Long Thiều Thiên một tay sắp xếp tất cả mọi chuyện, để cô tiếp nhận
huấn luyện chuyên nghiệp thanh nhạc, vũ đạo, đồng thời cho cô hoàn thành việc học trung học và học đại học.
Bên ngoài ban công tầng
20 bị sương mù dày đặc bao phủ, một ánh đèn trong sương như ẩn như hiện. Gió nổi lên, cô co ro cuộn mình trong chiếc áo khoác to, đây là áo của Long Thiều Thiên. Mặc áo của hắn, cô có cảm giác giống như hắn đang ở
cùng cô vậy.
Có thể là từ nhỏ đã sống phiêu bạt, cô rất nhanh liến thích ứng với cuộc sống ở đây. Cô không hề cô đơn, cô có rất nhiều bạn tốt ở nơi này. Nhưng có những lúc- giống như lúc này cô đang ngồi
trên ban công- một mình ngồi nhìn phương xa ngẩn người thì chỉ có cô mới biết, cô đang rất muốn một người, nghĩ đến người đàn ông trầm mặc.
không thích cười kia.
Một năm rồi, lần cuối cùng hắn đến đây
là mùa hè năm trước. Còn hắn thì sao? Hắn từ trước đến giờ không chủ
động nói chuyện này với cô, cô cũng không hỏi, nhưng cô chính là khoog
thể khống chế mình, nhớ nhung vẫn cú như cỏ dại lan tràn.
“Ở chỗ cao có cái gì tốt nhìn?” Một giọng nam trầm thấp nhàn nhạt vang lên.
Cô không nhịn được, mỉm cười, hưởng thụ giờ phút ấm áp này. Hắn đã tới, mong nhớ chờ đợi hơn một năm, hắn cuối cũng đã tới.
“Em thấy ở đây rất thoải mái, tựa như thế giới chỉ có một mình mình, muốn thế nào cũng được.”
Tạch! Tiếng bật lửa vang lên sắc nhọn.
Sau lưng truyền đến mùi thuốc lá nhàn nhạt, cô biết, khi người đàn ông sau
lưng khi hút thuốc, mặt hắn luôn ở trong một tầng sương khói.
Hai người không nói chuyện, thời gian cứ như vậy trôi qua nửa giờ.
“Anh xem, nơi đó thật đẹp.” Cô quay người lại, nói với người đàn ông phía sau.
Hắn lại hút, cả người lười biềng tựa trên sofa, có vẻ ưu nhã mà mê người. “Tôi không thấy cảnh đêm New York có cái gì tốt nhìn.”
Cô bĩu môi: “Anh cũng chưa nhìn, làm sao mà biết là không đẹp. Anh cứ như
vậy, vĩnh viễn cũng không thưởng thức được cảnh đẹp như vậy đâu.”
“Không cần, tôi từ trước đến giờ không có hứng thú ngắm cảnh.” Hắn cười như không cười mà trả lời.
Cô cười bướng bỉnh vơi hắn một tiếng. “Long, anh cũng nên nhìn thử một
chút, nếu anh không thử nhìn một chút từ trên cao, như vậy thật là rất
đáng tiếc.”
Hắn không trả lời cô, chỉ là tiếp tục hút thuốc.
Cô biết, có nói nhiều nữa thì hắn cũng sẽ không bươc qua đây một chút,
giống như mấy năm trước, hắn vẫn là với độ cao sợ hãi.
“Lần nay anh ở lại bao lâu?”
Hắn luôn luôn ghé qua đây một cách vội vã. Mấy năm nay, số lần nhìn thấy
hắn, có thể đếm trên đầu ngón tay. Khi đến, hắn cũng chỉ ngồi lẳng lặng, hút thuốc, uống rượu, mà cô, lại an vị ngồi trên sân thượng. Có lúc,
hai người cả đêm cũng không nó