
nhân, dùng ba tỷ mua một bộ trang sức trị giá mấy trăm vạn”.
Nghe những lời này của Mạc Tử Hiên, Vũ Vi hiểu, Mạc Tử Hiên tính toán Xa Lan. Cô âm thầm trách cứ mình mới vừa rồi mình quá vọng động rồi, cư nhiên ở trước mặt mọi người hôn Mạc Tử Hiên, thật ra thì cho dù cô không chặn miệng Mạc Tử Hiên, Mạc Tử Hiên cũng sẽ không tăng giá.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Vi lập tức đỏ bừng một mảnh cúi đầu nhìn giày mình.
Lời của Mạc Tử Hiên vừa rơi xuống, Xa Lan liền biết mình bị mắc lừa. Bà âm thầm hối tiếc, cũng đã muộn.
Tất cả mọi người đều nhìn Xa Lan, mặc dù không có biểu hiện ra, nhưng trên mặt bọn họ tất cả đều lộ vẻ giễu cợt nhàn nhạt.
Xa Lan càng thêm tức giận, rồi lại không thể phát tác, chỉ có thể một mình khó chịu, bà lại một lần nữa trợn mắt âm lãnh nhìn Mạc Tử Hiên cùng Vũ Vi một cái, âm thầm trách mình quá sơ suất, cư nhiên lại bị tính toán!
Lúc này TT trở lại sân khấu, cô nhẹ nhàng vỗ tay, mặt cảm kích nhìn Xa Lan, “Cảm tạ Xa phu nhân vì vùng cao nghèo khó quyên tặng nhiều tiền như vậy”.
Lời của Mễ Tiểu Đồng, làm sắc mặt Xa Lan thêm khó coi…
Lúc này toàn trường tất cả mọi người đều vỗ tay…
Ra khỏi Châu Bảo Hành, tâm tình Vũ Vi cực kì tốt, mới vừa rồi cô thấy sắc mặt Xa Lan trở nên xám ngắt, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Xa Lan tức giận đi đến trước người Vũ Vi, “Đồng Vũ Vi, đừng quá đắc ý! Sớm muộn, tôi sẽ đánh bại cô!” Nhớ tới Mạc Tử Hiên cùng Đồng Vũ Vi liên thủ đùa bỡn lửa giận trong lòng bà liền xông thẳng lên ót, suýt nữa đã hôn mê.
Vũ Vi mỉm cười nhàn nhạt nhìn bà, chậm rãi mở miệng nói, “Tôi sợ bà còn chưa đánh bại tôi, liền bị tức chết”.
“Tiện nhân” Xa Lan bị lời của Vũ Vi, hoàn toàn chọc giận, giơ tay hung hăng đánh một bàn tay vào mặt Vũ Vi.
“Ba” một tiếng, trên gò má trắng nõn của Vũ Vi xuất hiện năm dấu ngón tay rõ ràng.
Vũ Vi không giận trái lại còn cười, ánh mắt tựa hồ nói với Xa Lan, “Tôi muốn chính là hiệu quả này” Cô không lo lắng lấy điện thoại ra, điện 110, “Uy, chào anh, nơi này có người ra tay đánh tôi, xin các anh lập tức phái người tới đây, chậm một chút tôi sợ bà ta sẽ giết tôi”. Giọng nói Vũ Vi lộ vẻ sợ hãi.
Xa Lan ngẩn ra, lập tức ý thức được mình bị Vũ Vi tính toán.
Trong lòng bà tức giận không thôi, âm thầm ảo não hôm nay mình quá không lý trí, cư nhiên liên tiếp bị Đông Vũ Vi thiết kế bẫy bên trong.
Thật ra thì nếu như là Xa Lan lúc bình thường, sẽ không ngu như vậy, sẽ không mất lý trí như vậy, chỉ là nhìn thấy Đồng Vũ Vi bà không cách nào bình tĩnh, bởi vì Đồng Vũ Vi là con gái riêng của Sở Quốc Vĩ, Đồng Vũ Vi chính là bằng chứng Sở Quốc Vĩ phản bội bà, chỉ cần Đồng Vũ Vi xuất hiện trước mắt bà, vết sẹo trong lòng bà liền bị mở ra, cảm giác một cỗ khuất nhục cứ vây quanh bên người bà, cho nên bà mới có thể liều lĩnh mất đi lý trí đả kích Vũ Vi, nhưng không có nghĩ đến ăn trộm gà bất thành mà còn mất nắm gạo, ngược lại đem mình vào.
Không bao lâu, cảnh sát tới, đem Xa Lan đi.
Xa Lan tức giận, hất hai cảnh sát ra, đắc ý nhìn Vũ Vi một cái, lấy điện thoại di động ra điện, phải biết thân thích nhà bà đều là cảnh sát, muốn bà vào đồn cảnh sát, đơn giản chính là si tâm vọng tưởng!
Vũ Vi âm thầm cười lạnh, hai tay khoanh trước ngực, lẳng lặng nhìn Xa Lan.
Điện thoại mới vừa thông, sắc mặt Xa Lan liền tối xuống, nhẹ buông tay, điện thoại rơi trên mặt đất.
Vũ Vi cười lạnh, ngu ngốc.
Ngay từ lúc đầu, cô đã an bài người viết thư nặc danh tố cáo Sở gia bao che người thân, hiện tại hai chỗ dựa vững chắc của Sở gia sợ rằng đang bị cách ly thẩm tra?
Xa Lan hiện tại gọi điện thoại cho bọn họ, đơn giản chính là muốn chết.
Hai cảnh sát dắt Xa Lan lên xe cảnh sát.
“Đồng Vũ Vi, lần sau, không nên để cho mình bị thương” Mạc Tử Hiên đứng trước người Vũ Vi, cầm khăn ướt xoa mặt Vũ Vi.
Một khắc kia, Vũ Vi cảm giác rõ ràng, nhịp tim của mình gia tốc.
“Tôi tự mình làm” cô từ cầm lấy khăn ướt từ tay Mạc Tử Hiên, lên thẳng xe.
Về đến nhà, Vũ Vi liền đem mình nhét vào trên giường, không biết vì sao sao gần đây cô luôn rất thích ngủ, vừa về tới nhà liền muốn ngủ hơn nữa hơi dính đến giường thì cũng rất mau ngủ.
Lúc cô tỉnh lại đã là chạng vạng tối.
Từ trên giường lòm khòm bò dậy đầu có chút choáng váng, thấy có chăn đắp trên người cô đem hai tay rút vào chăn kéo phủ cả bả vai mà không để ý thấy Mạc Tử Hiên vẫn ở bên giường của mình.
Cảm xúc trong lòng được cô cố che đi, thuận tay cầm di động bắt đầu gọi điện thoại "Ngày kia chính là ngày hôn lễ của Sở Xa và Lục Hàng, ngươi đã chuẩn bị như thế nào rồi?"
"Yên tâm." Đối phương thanh âm ngọt ngào tràn đầy tự tin.
Vũ Vi yên tâm cười một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Mạc Tử Hiên bưng khay đi vào phòng thấy Vũ Vi đã tỉnh vui vẻ lên tiếng "Bà xã ăn cơm."
Vũ Vi không cần suy nghĩ lạnh giọng từ chối "Tôi không đói."
Mạc Tử Hiên tựa hồ sớm đoán được Vũ Vi sẽ từ chối như vậy nên không có thái độ gì cả, chỉ mấy bước là tới bên giường nhìn Vũ Vi "Đồng Vũ Vi, Em đừng quên ngày đó biểu hiện của Em thật không tốt, nếu em nghĩ muốn đền bù như lời hứa, anh sẽ không từ chối."
Vũ Vi tức giận ngẩng đầu hu