
Xa, thì đồng nghĩa với không có cuộc sống hạnh phúc mĩ mãn!
Nhiều năm qua tất cả cố gắng của hắn đều bị Đồng Vũ Vi phá hủy!
Con đàn bà ghê tởm này! Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ả ta!
Đôi tay Lục Hàng nắm thành quả đấm nghe răng rắc, cặp mắt hắn nheo lại, trong giây lát bước lên trước, vươn tay bóp cổ Đồng Vũ Vi, "Đồng Vũ Vi, cô đi chết đi! Tôi mà khó sống, tôi cũng không để cho cô sống mạnh khỏe đâu!"
Mắt thấy tay của Lục Hàng sắp bóp cổ mình, nhưng trên mặt Vũ Vi không có một chút hoang mang lo sợ nào, cô đứng yên tại chỗ, vẻ mặt châm chọc nhìn Lục Hàng.
Vũ Vi thâm tình càng thêm kích thích Lục Hàng, ngay cả chết cũng không sợ ư?
Hắn xuống tay không khỏi tăng lực lên, song khi tay của hắn sắp chạm được cổ của Vũ Vi, Jane Eyre đứng bên cạnh Vũ Vi giơ chân lên đá tay Lục Hàng một cước, sau đó lại đạp lên ngực Lục Hàng, thân thể hắn lui về phía sau mấy bước vẫn không thể đứng vững, ngã nhào trên đất.
Jane Eyre tiến lên một bước từ trên cao khinh bỉ nhìn Lục Hàng phía dưới, "Chỉ một mình anh mà cũng muốn tổn thương chị Vũ Vi sao?"
Lục Hàng tức giận, không nghĩ tới hắn chưa đụng tới được Vũ Vi liền bị Jane Eyre đánh ngã, hắn không phục, đứng dậy, huơ quyền đánh Vũ Vi, Jane Eyre giơ chân lên hung hăng đạp hắn trở về chỗ cũ, Lục Hàng vẫn không ngừng lại, lần thứ nhất bò dậy, lại bị Jane Eyre đạp ngã, lặp lại mấy lần, cho đến khi hắn bò dậy cũng không được nữa mới thôi.
Lục Hàng nã xuống đất, miệng thởhổn hển , nơi ngực bị Jane Eyre đạp đau đớn không dứt, thậm chí ngay cả hô hấp cũng có chút cảm thấy khó khăn.
Hắn vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm Vũ Vi, cắn răng nghiến lợi, "Đồng Vũ Vi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!"
Vũ Vi hừ lạnh, chậm rãi ngồi xổm xuống, đôi tròng mắt trong suốt bắn ra từng tia lạnh lẽo , "Anh lại sai rồi, không phải là anh sẽ không bỏ qua cho tôi, mà là tôi sẽ không bỏ qua cho anh!" Dứt lời, cô đứng lên, mặt lạnh nhìn Lục Hàng, "Anh không phải coi chuyện hại chết mẹ tôi đến đây là kết thúc đấy chứ? Nếu luật pháp không trừng phạt được anh, như vậy tôi liền muốn dùng phương thức của mình xử anh!" Dứt lời, cô xoay người, nhìn bốn người đàn ông áo đen trước người, lạnh giọng phân phó, "Chém đứt mặt anh ta cho tôi, tôi muốn về sau anh không thể đem gương mặt này ra lừa gạt người nữa, đánh gãy chân anh ta, để cho anh ta trải qua cuộc sống què quặt bần cùng sống mà không bằng chết."
Bốn người đàn ông này Mạc Tử Hiên giao cho cô, khi cô đi tới vườn hoa khách sạn XX, Mạc Tử Hiên níu cánh tay của cô lại, "Bốn người này là bảo vệ nhà mình, bọn họ sẽ giúp em đối phó Lục Hàng."
Bốn người đàn ông liếc nhìn nhau, sau đó đi tới trước người của Lục Hàng, ba người đàn ông đè người của Lục Hàng lại, che cái miệng của hắn lại, khiến hắn không thể động đậy, lại không thể kêu ra, một người đàn ông trong đó, tay rút dao găm từ hông ra, ngồi xổm người xuống, hung hăng chém một dao vào gò má Lục Hàng, máu đỏ tươi theo gương mặt của hắn chậm rãi rơi trên mặt đất tạo thành một đóa hoa đẹp mắt.
Sau đó người đàn ông đó đứng lên, giơ chân lên hung hăng đạp vào giữa hai đùi Lục Hàng chỉ nghe rắc rắc một tiếng, chân của Lục Hàng đã bị người đàn ông kia đạp gẫy.
Sau đó bốn người buông Lục Hàng đau đến sắp ngất đi ra.
Từ đầu đến cuối Vũ Vi chỉ thờ ơ và lạnh nhạt, lúc này Lục Hàng cực kỳ nhếch nhác, nửa gương mặt đẹp trai vô cùng, nửa gương mặt bên kia dữ tợn khó coi, một chân đã không có cảm giác, bộ dáng kia, so với tên ăn xin còn không bằng.
Vũ Vi bước tới trước người của Lục Hàng,"Lục Hàng, đây chính là cái giá mà anh hại chết mẹ tôi, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không để anh chết, tôi muốn anh sống không bằng chết!" Cho đến hôm nay Vũ Vi mới phát hiện thì ra là Lục Hàng rất yêu bản thân mình, cô khiến hắn người không ra người quỷ không ra quỷ, còn tàn tật, tin rằng Lục Hàng mỗi ngày sẽ sống không bằng chết!
Vũ Vi ngửa đầu nhìn trời, ở trong lòng không tiếng động hỏi, "Mẹ, mẹ thấy được chưa? Hại chết mẹ, sẽ phải gặp báo ứng! Đừng nóng vội, còn sót lại một người cũng không chạy được! Người tiếp theo, sẽ là Sở Quốc Vĩ!"
Bốn người đàn ông đem Lục Hàng nhếch nhác ném trên đường cái vùng ngoại ô, tùy hắn tự sinh tự diệt.
Mọi người tất cả đều rời đi hoa viên, chỉ còn lại Jane Eyre cùng Vũ Vi.
Jane Eyre đi đến phía sau Vũ Vi, nhìn bóng lưng Vũ Vi, cô biết trong khoảng thời gian này Vũ Vi sống mệt chết đi, "Chị Vũ Vi, nhìn dáng vẻ Lục Hàng thê thảm như vậy, trong lòng chị đã dễ chịu hơn chưa?"
Vũ Vi quay đầu hướng Jane Eyre cảm kích cười, "Cám ơn em, Jane Eyre, không có em, chị hẳn sẽ không nhanh như vậy mà có thể trả thù Lục Hàng."
Jane Eyre không khỏi cười, "Làm sao có thể? Chị hủy dung mạo của hắn, lại biến hắn thành tàn tật, không có em chị vẫn có thể trả thù hắn a."
Vũ Vi mỉm cười, "Trên thân thể không trọn vẹn, kỳ thật chị không tính trả thù hắn, làm hắn mất đi tài phú, với hắn mà nói mới đúng là trả thù lớn nhất." Vốn cô chỉ muốn làm cho Lục Hàng mất đi sở xa, mất đi toàn bộ tài sản, để cho hắn hối hận không kịp, nhưng Lục Hàng căn bản không biết hối cải, cho nên cô thay đổi chủ ý. Cô cả