Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326520

Bình chọn: 7.5.00/10/652 lượt.

a ngã nhào trên đất.

Hắn một bàn tay ôm nơi đau đớn, vừa đi tiến vào biệt thự.

Mễ Tiểu Đồng đang ở trong hoa viên tưới nước, nhìn thấy Mạc Tử Hiên ôm bộ phận dạ dày đi vào biệt thự, lập tức chạy đến bên cạnh Mạc Tử Hiên, nhìn thấy bộ dáng Mạc Tử Hiên đau đớn khó nhịn, không khỏi có chút tức giận nói, "Tử Hiên, bệnh bao tử của anh lại tái phát à?!"

Mạc Tử Hiên miễn cưỡng nở một mỉm cười nhìn Mễ Tiểu Đồng,"Tôi không sao."

Tiểu Đồng tức giận , vươn tay muốn đánh đấm bả vai Mạc Tử Hiên, tay cô lại dừng ở giữa không trung, không có hạ xuống." Anh lớn như vậy, tại sao lại không biết chiếu cố chính mình thật tốt a?" Nói xong cô nâng cánh tay Mạc Tử Hiên đở hắn đi vào đại sảnh biệt thự, cô một chân mới bước vào đại sảnh, tiện lớn tiếng mở miệng nói, "Thu Vũ, nhanh lên khám bệnh cho Tử Hiên."

Một người đàn ông tuổi còn trẻ lập tức từ lầu hai đi xuống lầu một, Thu Vũ vài bước đi đến trước người Mạc Tử Hiên, nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, không khỏi có chút tức giận, "Sao lại thế này? “ Mạc Tử Hiên khoảng chừng một năm này không có phát bệnh nay lại phát bệnh hơn nữa còn nặng hơn.

Mễ Tiểu Đồng đỡ Mạc Tử Hiên ngồi ở trên sofa, dựa sô pha, Mạc Tử Hiên mới cảm giác thoải mái .Hắn hít vài ngụm khí lớn, mới nói, "Quên mang thuốc rồi."

Thu Vũ rất nhanh châm cưú, châm từng chỗ trên người Mạc Tử Hiên. Sau đó thần sắc nghiêm túc dặn hắn, " Châm cứu mấy cái này trước ,tuyệt đối không thể rút châm, nếu không, bệnh càng thêm nghiêm trọng ."

Mạc Tử Hiên suy yếu cười, "Tôi đều đã thành cái dạng này, còn có khí lực rút châm sao?"

Thu Vũ bất đắc dĩ nhìn Mạc Tử Hiên một cái, xoay người đi lên lầu hai, hắn còn có chuyện quan trọng cần phải làm a.

Mễ Tiểu Đồng cầm chăn đấp trên người Mạc Tử Hiên, "Tôi đi nấu cơm."

"Tiểu Đồng, cám ơn cô." Mạc Tử Hiên hướng Mễ Tiểu Đồng cảm kích cười.

Mễ Tiểu Đồng đi về phía trước thoáng dừng cước bộ lại, "Không cần cảm tạ, không có anh liền không có chồng tôi, không có chồng tôi thì tôi sẽ không hạnh phúc như hiện tại, cho nên, không cần nói lời cảm tạ, bởi vì người nên cảm tạ, là tôi mới đúng."

Mạc Tử Hiên không khỏi cười, dựa vào sô pha nghỉ ngơi . Lúc này điện thoại của hắn vang, nghe điện thoại xong, hắn không cần suy nghĩ liền nhổ châm, lao ra biệt thự.

Mễ Tiểu Đồng nghe được thanh âm lập tức chạy ra phòng bếp, nhìn thấy, chỉ là bóng lưng Mạc Tử Hiên, cô tức giận nói,"Tử Hiên, anh muốn làm gì? Bệnh của anh còn chưa có tốt a!"



“Vũ Vi đang chạy tới bến tàu, tôi muốn đi bảo vệ cô ấy!” Mạc Tử Hiên mở cửa xe.

Mễ Tiểu Đồng đuổi theo ra biệt thự, đến trước xe Mạc Tử Hiên, đè lại chìa khóa xe, “Cô ấy chẳng qua là đến bến tàu mà thôi, có người bảo vệ cô ấy, sẽ không có chuyện gì, xuống, tiếp tục châm”.

“Tiểu Đồng, đừng cản tôi, tôi phải đi” Mạc Tử Hiên có chút tức giận nhìn Mễ Tiểu Đồng.

“Chẳng lẽ chuyện nhỏ của cô ấy, so với mạng anh quan trọng hơn?” Mễ Tiểu Đông đem chìa khóa rút xuống, tức giận nói.

“Phải” vẻ mặt Mạc Tử Hiên cực kỳ nghiêm túc, “Đưa chìa khóa cho tôi, nếu không, tôi chạy đi”.

Tiểu Đồng tức giận, dùng sức đem chìa khóa nhét lên người Mạc Tử Hiên, “Muốn đi thì đi!” Nói xong, cô tức giận đi vào biệt thự.

Mạc Tử Hiên thậm chí ngay cả dây an toàn cũng không cài, liền lái xe rời đi.

Bến tàu.

Người đàn ông áo đen ngồi ở chỗ tài xế, Vũ Vi ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Sở Xa bị người đàn ông áo đen trói vứt ở chỗ phía sau.

Tầm mắt Vũ Vi gắt gao nhìn chằm chằm bến tàu mênh mông, nửa giờ đã qua, lại không thấy một bóng người, cô không khỏi có chút nóng nảy, quay đầu nhìn người đàn ông áo đen, “Anh xác định Xa Lan nhất định sẽ đến nơi này?” Cô nhận được tin tức, Xa Lan muốn đi thuyền ở bến tàu này lén qua Hongkong.

Người đàn ông áo đen gật đầu một cái, “Tin tức của tôi chưa từng sai, bà ta nhất định sẽ xuất hiện”.

“Ưm, ưm, ưm” Sở Xa ở chỗ ngồi phía sau, lúc nghe được tên Xa Lan, kích động không thôi, cô giãy giụa thân thể của mình, nghĩ rằng có thể giúp cô thoát khỏi giây thừng, cô muốn gặp mẹ.

Vũ Vi xuyên qua kính xe thấy Sở Xa đang liều mạng giãy giụa, không nhị được cười lạnh ra tiếng, “Sở Xa, cô cũng đừng uổng phí khí lực, cô cho rằng Xa Lan sẽ mang theo cô cùng rời khỏi nơi này đến Hongkong sao?”.

Sở Xa tức giận nhìn chằm chằm Vũ Vi, ánh mắt kia tựa như đem Vũ Vi giết chết cũng không hả giận.

Vũ Vi hướng người đàn ông áo đen ánh mắt, người đàn ông áo đen lập tức hiểu ý, lấy cái gì đó đang nhét trong miệng Sở Xa ra.

“Đồng Vũ Vi, mẹ tôi tuyệt đối sẽ dẫn theo tôi cùng rời đi” miệng Sở Xa vừa lấy lại được tự do liền lạnh giọng nói với Vũ Vi.

Vũ Vi nhịn không được cười lên tiếng, “Bà ta muốn dẫn theo cô cùng rời đi, cũng sẽ không đem một mình cô ở biệt thự Sở Xa”.

Sắc mặt Sở Xa lập tức trở nên khó coi, muốn mở miệng phản bác Vũ Vi, làm thế nào cũng không mở miệng được, chẳng qua là kinh ngạc ngẩn người.

Không bao lâu, Xa Lan ăn mặc cải trang xuất hiện ở bến tàu, trong ngực bà ôm một hộp tinh xảo, hướng bến tàu đi tới. Thấy bến tàu không có một bóng người, Xa Lan không khỏi có chút hốt hoảng, bà lập tức lấy điện thoại di động ra điện một cú điện thoại, “Tôi đã đến,


Polly po-cket