
ở với ba, hai đứa bé liếc nhìn nhau, rồi sau đó nhìn Vũ Vi, "Tụi con muốn cùng ba mẹ ở chung một chỗ."
Một câu nói, nói Vũ Vi rất lòng chua xót, cô chớp chớp cặp mắt có chút ướt át, cười một tiếng với hai đứa bé, "Chỉ có thể chọn một."
Cuối cùng, Hai Đậu đi tới biệt thự Mạc gia cùng với Mạc Tử Hiên, Đậu Nành ở lại khách sạn bồi Vũ Vi.
Lúc này, Mạc Tử Hiên đang một người ngồi ở trước sô pha uống rượu đỏ, một ly tiếp một ly, dùng đến cái này để tiêu trừ sầu muộn trong lòng mình.
Mỹ Mỹ mở cửa phòng ngủ ra đi tới bên người Mạc Tử Hiên, lôi lôi ống tay áo mạc Tử Hiên , "Ba, Mỹ Mỹ muốn mẹ."
Mạc Tử Hiên để ly rượu trong tay xuống, nhẹ nhàng vuốt ve tóc dài Mỹ Mỹ, hơi cười một chút, "Mỹ Mỹ ngoan, mẹ con đi xa rồi, sau này có ba với con thôi."
"Vậy lúc nào thì mẹ về ạ?" Mỹ Mỹ trợn to cặp mắt trắng đen rõ ràng nhìn Mạc Tử Hiên hỏi.
Mạc Tử Hiên hơi thoáng giật mình, sau đó nhẹ giọng trả lời, "Rất lâu. . ." Lâu đến lúc trở lại, con có thể sẽ không nhận ra cô ta.
Mỹ Mỹ rũ mắt che giấu nước mắt trong mắt mình .
Mạc Tử Hiên đem Mỹ Mỹ ôm ở trên đùi của mình, dụ dỗ Mỹ Mỹ ngủ, "Mỹ Mỹ, sau này ngươi chỉ có ba, mà ba cũng chỉ có con. . . ."
Mỹ Mỹ cặp mắt trợn to trắng đen rõ ràng nhìn Mạc Tử Hiên, "Đậu Đậu đâu? Ngoại trừ con với ba ra không phải còn có Đậu Đậu sao?"
"Đậu Đậu rất nhanh theo mẹ nó về Mỹ, cũng sẽ không trở lại nữa rồi !" Nói câu nói này thanh âm bên trong mạc Tử Hiên tràn đầy sầu não vô hạn, vừa nghĩ tới anh sẽ không thấy được Đậu Đậu cùng Vũ Vi rất lâu, tim của anh cũng rất đau, rất đau.
Mỹ Mỹ trong ngực Mạc Tử Hiên cười hả hê, đôi tay ôm thật chặt eo mạc Tử Hiên, ba của cô bé, rốt cuộc chỉ thuộc về một mình cô bé! (tự nhiên đến tới đây mình nghe thấy mùi mờ ám của ngôn tình cẩu huyết cha con loạn luân, ui đầu óc bạn Sâu thật đen tối mà )
"Ba, con mới về." Giọng điệu cứng rắn của Mạc Tử Hiên vừa dứt thì giọng nói hưng phấn của Hai Đậu liền vang lên phía sau anh .
Mạc Tử Hiên, quay đầu vừa nhìn, không khỏi cười, đem Mỹ Mỹ trong ngực đặt ở trên ghế sa lon, đưa đôi tay ra chạy đến trước người Đậu Đậu ôm vào trong ngực, "Đậu Đậu!"
Mà Mỹ Mỹ bị mạc Tử Hiên đặt ở trên ghế sa lon, vẻ mặt lạnh lùng âm hiểm nhìn Đậu Đậu, không phải là mày đã đi rồi sao? Tại sao còn trở lại giành ba với tao?
"Đậu Đậu sao con lại về đây?" Mặt Mạc Tử Hiên hưng phấn lại vui vẻ nhìn Đậu Đậu.
"Mẹ nói muốn con trở lại bồi ở bên người ba." Trên mặt Đậu Đậu nở nụ cười vui vẻ.
Nhìn vẻ mặt Đậu Đậu vui vẻ, Mạc Tử Hiên cảm giác mình thật có lỗi với Đậu Đậu, anh cũng không phát hiện Tề Mỹ Linh ngược đãi Đậu Đậu, đứa bé này cùng anh ở chung một chỗ đã phải ăn nhiều cay đắng rồi! Tim của anh, cực kỳ đau.
Mạc Tử Hiên ôm Đậu Đậu thật chặt, áy náy nói, "Đậu Đậu, ba thực xin lỗi con, ba thực xin lỗi con."
Đậu Đậu lắc đầu một cái, rất hiểu chuyện nói, "Ba, Đậu Đậu không có việc gì, bây giờ một chút cũng không đau." Thật ra thì, nơi bắp đùi của cậu nhóc bây giờ còn rất đau, chỉ là nhóc không muốn làm cho ba lo lắng cho nhóc.
Hôm qua mới bị thương, hôm nay sao mà không đau được?
"Thật là một đứa nhỏ ngốc." Một bàn tay to Mạc Tử Hiên vuốt ve cái trán Đậu Đậu.
Hai cha con ở bên cạnh vui vẻ nói chuyện phiếm, Mỹ Mỹ bên kia âm lãnh trợn mắt nhìn Đậu Đậu một cái, tự mình xuống ghế sa lon trở lại phòng ngủ, nhét mình vào trên giường, một đôi tay nhỏ bé con bé nắm chăn thật chặt, sức lực này tựa như muốn đem chăn xé nát.
Mạc Tử Hiên rất muốn cùng Đậu Đậu ngủ ở trên một cái giường, nhưng mà, anh không thể, bên kia còn có Mỹ Mỹ nữa, hai đứa đều là con của anh, anh muốn đối đãi công bằng, cho dù ở bên trong lòng của anh quan tâm nhất chính là Đậu Đậu, nếu có thể làm gương, nhất định phải ngang hàng, không thể để cho Mỹ Mỹ cảm thấy cô đơn.
Anh đem Đậu Đậu ôm vào phòng ngủ, dụ dỗ Đậu Đậu ngủ.
Lại đi tới phòng của Mỹ Mỹ, vỗ nhẹ bả vai Mỹ Mỹ, lại thay Mỹ Mỹ đắp chăn, mới rời đi.
Trở lại phòng ngủ, anh đem cất bình rượu cùng ly rượu.
"Ba." Mạc Tử Hiên đang để ly rượu, Đậu Đậu mặc đồ ngủ chạy đến bên người anh.
Mạc Tử Hiên ngồi xổm người xuống, bên khóe miệng treo nụ cười thản nhiên nhìn Đậu Đậu, "Thế nào? Không ngủ được?"
Đậu Đậu lắc đầu một cái, "Không phải, Đậu Đậu muốn nói cho ba biết, mẹ với Đậu Nành ở khách sạn XX." Nói xong miệng nhỏ của nhóc dính lên gò má của Mạc Tử Hiên, nhẹ giọng, "Ba, thật ra thì mỗi ngày mẹ đều rất nhớ ba, ba đi thăm mẹ đi, mẹ nhất định rất vui." Dứt lời, Đậu Đậu xoay người chạy ra khỏi phòng ngủ.
Mạc Tử Hiên nhìn bóng lưng Đậu Đậu không khỏi cười một tiếng, đứa nhỏ ngốc, ba làm sao lại không biết mẹ con ở đâu? Chỉ là, ngày trước không dám đi tìm mẹ con. Sợ mẹ còn không có tha thứ ba. Bây giờ càng không thể đi, sợ nhìn thấy mẹ con sau lại không buông tay được. . . .
Hai Đậu chạy về đến từ mấy phòng ngủ, liền đóng cửa phòng, cậu nhóc không lập tức lên giường ngủ, mà là ghé tai vào trên cửa lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, nhóc tin tưởng cha nhất định sẽ đi thăm, nhưng là cậu nhóc đứng yên thật lâu ở nơi cửa, cũng không nghe được tiếng cha rời đi.
Hai Đậu không nhịn được thở dài, "Thật là một cây cọc gỗ (ý chỉ đầu gỗ