
n.
Dọc theo đường đi Vũ Vi gắt gao nắm chặt tay mẹ mình, lòng không ngừng cầu nguyện ông trời, không nên mang mẹ cô đi.
Nhưng lời cầu nguyện thành kính trên đường của cô cũng không thấu được ông trời. Mẹ Đồng vừa mới được đưa vào phòng phẫu thuật không lâu, đèn phòng phẫu thuật đã tắt.
Vũ Vi lo lắng chạy đến trước người bác sĩ trưởng, hai tay gắt gao túm lấy tay áo bác sĩ trưởng, “Bác sĩ, mẹ tôi bà thế nào”.
Bác sĩ trưởng liếc mắt nhìn Mạc Tử Hiên đứng ở bên cạnh, được Mạc Tử Hiên cho phép, vẻ mặt thương tiếc nhìn Vũ Vi, thành thật nói, “Quá muộn, mẹ cô bệnh tim bộc phát, đã qua đời”.
Vũ Vi kinh ngạc nhìn bác sĩ, sau đó liều mạng lắc đầu, “Ông nói láo, trên đường đến bệnh viện rõ ràng mẹ vẫn còn thở làm sao chết? Bà làm sao chết? Bà làm sao có thể đã chết?”
Bác sĩ cực kỳ đồng cảm nhìn Vũ Vi, “Thật xin lỗi, lời tôi nói là sự thật”.
Vũ Vi liền tức giận không thôi, cô dùng sức đẩy người bác sĩ, “Tôi không tin!”. Nói xong, cô vượt qua mấy người bác sĩ chạy vào phòng phẫu thuật.
Mạc Tử Hiên nhìn thấy Vũ Vi chạy vào phòng phẫu thuật, lo lắng đi theo.
Lúc Vũ Vi nhìn thấy thi thể nằm trên bàn mổ bị vải trắng che, nước mắt trong hốc mắt chậm rãi chảy xuống mặt, cô đi từng bước từng bước tới trước bàn mổ, hai tay run rẩy đưa ra, nhẹ nhàng vén vải trắng lên, khi cô nhìn thấy sắc mặt tái nhợt không có chút sự sống nào của mẹ, thân thể cô thẳng tắp cứng lại, nước mắt nóng bỏng từng giọt từng giọt rơi xuống mặt mẹ cô, mặt mẹ, vẫn hiền lành như trước, bên khóe miệng còn nở nụ cười cưng chiều, thấy thế nào cũng không giống một người chết, cô vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má mẹ, trong lòng vẫn ôm một tia ảo tưởng, mẹ còn sống.
Nhưng, lúc tay cô chạm đến gương mặt lạnh như băng của mẹ, trong nháy mắt đó cô cảm thấy cả thế giới như sụp đổ, trước mắt tối sầm, ngất xỉu.
Trước khi cô hôn mê, cô cảm giác mình ngã vào một lòng ngực ấm áp, một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy cơ thể suy yếu của cô.
Mạc Tử Hiên vẫn đứng sau lưng Vũ Vi, lúc hắn nhìn thấy Vũ Vi ngất xỉu, không chút chậm trễ tiến lên ôm lấy cơ thể mảnh mai của Vũ Vi, hắn ôm Vũ Vi chạy ra khỏi phòng phẫu thuật, vừa chạy vừa phân phó y tá đứng ở hành lang, “Nhanh gọi viện trưởng tới”.
Y tá nhìn thấy dáng vẻ nóng nảy của Mạc thiếu, sững sờ một cái rồi mới lấy lại tinh thần, cô vừa chạy về phía phòng làm việc của viện trưởng, vừa ngoảnh đầu lại vẻ mặt đố kị nhìn Vũ Vi trong lòng Mạc thiếu.
Cô thích Mạc Tử Hiên, đã từng cố gắng tiếp cận Mạc Tử Hiên, nhưng mà bị vẻ mặt lạnh lùng của Mạc Tử Hiên dọa cho sợ đến rút lui. Cô không dám lộ liễu thích Mạc Tử Hiên, chẳng qua là vẫn len lén ở trong lòng thích Mạc Tử Hiên.
Cô cho là Mạc thiếu đối với bất luận người nào cũng đều là dáng vẻ lạnh lùng, nhưng không nghĩ tớ Mạc thiếu sẽ vì cô gái hôn mê trong ngực hắn mà lộ vẻ lo lắng, cô thật đố kị với cô gái kia, nếu sớm biết ngất xỉu mới khiến Mạc thiếu lộ vẻ khẩn trương, cô cũng ngất xỉu rồi,chẳng qua là tất cả đã chậm.
Viện trưởng Trần rất nhanh đi tới phòng bệnh, làm vài kiểm tra đơn giản cho Vũ Vi.
“Viện trưởng, cô ấy thế nào?” Mạc Tử Hiên lộ vẻ khẩn trương hiếm thấy.
Viện trưởng Trần nhìn Mạc Tử Hiên quan tâm cô gái kia, trong lòng có chút vui vẻ, xem ra lão phu nhân không phí công khi giả bộ bệnh, tối thiểu Mạc thiếu cũng tìm được cô gái mình mến.
Ông liếc mắt thật sâu nhìn Vũ Vi nắm trên giường bệnh, giọng điệu than nhỏ, xoay lại nhìn Mạc Tử Hiên, “Cô ấy là không chịu nổi đả kích quá lớn, đau lòng quá mức mới có thể ngất xỉu, chỉ cần nghĩ ngơi tốt sẽ không có chuyện gì, đừng lo lắng”. Vừa nói, viện trưởng Trần như một trưởng bối, nhẹ nhàng vổ bả vai Mạc Tử Hiên, “Chăm sóc cô ấy thật tốt”. Nói xong ông xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi viện trưởng Trần đi khỏi phòng bệnh, Mạc Tử Hiên đi tới trước giường bệnh ngồi bên cạnh Vũ Vi, đau lòng nhìn sắc mặt tái nhợt của Vũ Vi, hắn từng trãi qua nỗi đau khổ mất đi người thân, giống như thân thể bị khoét đi đau đớn, lại cảm thấy rất bất lực rất cô độc, giống như mất đi cả thế giới. Nhưng khi đó hắn còn có anh trai bên cạnh, hai anh em cùng nhau vượt qua khoảng thời gian thống khổ đó.
Nhưng Vũ Vi thì khác, cô phải một mình đối mặt với nỗi đau mất đi người thân duy nhất, đối với cô mà nói có hơi tàn nhẫn.
Lúc này trong cơn hôn mê Vũ Vi mơ thấy người mẹ luôn thương yêu cô đang rời xa cô, cô liều mạng muốn nắm lấy tay mẹ nhưng không thể nào nắm được mẹ cô bỏ lại cô quay lưng đi về hướng khác.
Vũ Vi vô cùng sợ hãi cô không ngừng chạy về phía mẹ vẩy tay, nước mắt chảy dài trên gương mặt, không ngừng cầu xin "Không muốn, con không muốn, mẹ đừng bỏ con. . . con xin mẹ, đừng bỏ con. . . đừng bỏ con lại một mình . . ."
Mạc Tử Hiên một tay bắt lấy hai tay đang quơ lung tung của Vũ Vi, tay còn lại ôm thân hình nhỏ nhắn của Vũ Vi vào trong ngực, dịu dàng an ủi "Em đừng sợ, em còn có anh, anh sẽ luôn bên cạnh em, bảo vệ em."
Tâm tư đang hoảng hốt của Vũ Vi đột nhiên cảm thấy an toàn, tâm tình đang kích động dần dần bình tĩnh từ từ tiến vào mộng đẹp.
Cô không biết rằng khóe mắt của người đàn ông bên cạnh chậm rãi rơi nước mắt