Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình

Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322495

Bình chọn: 8.5.00/10/249 lượt.

ô bị dọa đến nổi vội vàng mang hình ảnh kia ném đi, chui vào trong lòng mẹ mình, xấu hổ

nói: “Không cần, con có mẹ chăm sóc là tốt lắm rồi, con mới không thèm

những người đàn khác.”

Đặc biệt là hắn!

“Đứa nhỏ này, mẹ lại không thể chăm sóc con cả đời, mẹ….khụ…khụ…”

“Mẹ! xin lỗi, đều do con hại mẹ, mẹ không sao chứ?” nhất định là vì mới nãy nằm trong

ngực mẹ nhích tới nhích lui, làm hại mẹ trong một lúc bị lạc mất hô hấp, nên mới ho khan, Hạ Dĩnh vỗ vỗ lưng mẹ, không ngừng tự trách mình.

“Không…..không

phải, khụ…..là mẹ…..tự mình……không sao, tim bị nghẹt thở, bây giờ…….bây

giờ tốt hơn nhiều rồi.” Sau một cơn ho dữ dội, La Lam dần dần khôi phục

lại bình thường.

“Mẹ, uống ngụm nước trước đi.” Hạ Dĩnh vội vàng rót ly nước, cho mẹ uống xong.

“Khá hơn chút nào chưa?” Cô đứng ở một bên lo lắng hỏi.

“Ừ!” La Lam nở nụ cười muốn cho Hạ Dĩnh yên tâm, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi, Hạ Dĩnh nhìn

mẹ đang nghỉ ngơi, lúc này mới để ý đến, chẳng biết từ lúc nào tóc ở hai bên mang tai của mẹ đã bạc trắng, khóe mắt có thêm vài nếp nhăn nhỏ,

hai gò má cũng không còn phúng phính như trước, thân hình cũng ốm đi rất nhiều.

“Mẹ, hôm nay

chúng ta đến nhà hàng xin nghỉ làm, được không? Hôm nay mẹ nhất định

phải đồng ý với con, về phần nợ nần cùng với phí sinh hoạt, tiền lương

của con có thể đáp ứng đủ, con không muốn mẹ lại mệt nhọc như vậy nữa.”

Hạ Dĩnh ngổi xuống bên cạnh chân của mẹ, đau lòng khẩn cầu.

La Lam mở mắt,

nhìn thấy vẻ mặt con gái vô cùng lo lắng, vuốt mặt con, ngẫm nghĩ một

lúc lâu, cuối cùng gật đầu đồng ý: “Mẹ đồng ý với con, chờ lát nữa mẹ sẽ nhanh chóng xin nghỉ việc.”

Con gái nói không biết đã bao nhiêu lần, muốn bà xin nghĩ việc, nhưng bà không đành lòng

để một mình con gái vất vả như vậy, cho nên vẫn không đồng ý, nhưng gần

đây cơ thể bà xuất hiện một số vấn đề, bà thật sự sợ không biết nếu có

chuyện không gì xảy ra, bỏ lại một mình con gái sống trên cõi đời này,

bà làm sao có thể yên tâm?

Cho nên hôm nay bà đồng ý nghĩ việc, chĩ hy vọng ngày đó chậm đến.

“Thật sao! Tốt

quá.” Hạ Dĩnh mừng rỡ ôm lấy eo mẹ, trong lòng vui vẻ nghĩ đến muốn mua

chút đồ bổ bồi bổ cho mẹ, cô muốn mẹ luôn khỏe mạnh, mãi mãi ở lại bên

cạnh cô.

——@@@———

Đầu mùa xuân,

Newyork giữa trưa, sự lạnh lẽo không còn bởi vì mùa xuân đã đến, mà sao

chỉ ấm được đôi chút, bởi dù cho mặt trời vào xuân có cố gắn phóng ra

ánh sáng, nhưng khoảng sân rộng ngoài trời ở tầng 2 của Tập Đoàn Đế Tư,

còn có ba năm nhân viên, bằng lòng để thân thể co rúm lại, ở bên ngoài

vừa nhìn về phía công viên trung tâm trên phố, vừa hưởng thụ bữa cơm

trưa đơn giản.

Hạ Dĩnh luôn luôn là người sợ lạnh, nhất định sẽ không trong thời tiết rét lạnh như thế

này, lưu lại ở bên ngoài quá lâu, nhưng hôm nay cô lại trở thành một

người phi thường ngồi ở khoàng sân rộng, một hơi môt hơi ăn loại

Ham-bơ-gơ cô yêu thích nhất.

Lúc đầu, bởi vì

mẹ cuối cùng cũng xin nghỉ việc mà tâm trạng của cô đặc biệt tốt, hẹn

với Cầu An cùng đi mua Ham-bơ-gơ, nghĩ muốn cắn ăn cái bánh lớn một

phen.

Nhưng ai ngờ Cầu

An bào bạn trai Cầu An bất ngờ hẹn cô ấy đi ăn trưa, nên không thể làm

gì khác hơn tự mình ở lại đây tận hưởng bữa ăn Ham-bơ-gơ.

Nhưng việc này

cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng cô thưởng thức thức ăn ngon,

nhưng tình trạng tệ hại là lúc cô mua xong bữa trưa về công ty, cô tiến

về phí thang máy, thì thấy Táp Nhĩ Đế Tư cũng đang đợi thang máy, vì vậy cô vội vàng chuyển hướng, quyết định đi lên lầu.

Đi đến tầng 2 là

Hội trường giải trí, không chút suy nghĩ lập tức bước ra ngoài, bởi vì

cô giờ phút này, cần nhất chính là một cơn gió lạnh thổi đến làm đầu óc

hỗn loạn của cô do vừa gặp Táp Nhĩ Đế Tư tỉnh táo lại.

Cô hoàn toàn

không muốn tránh người đó, lúc nào không xuất hiện, lại cứ xuất hiện lúc cô thưởng thức đồ ăn ngon, hoàn toàn làm ảnh hưởng sự ngon miệng của

cô, hại cô ăn chưa đến một phần ba cái Ham-bơ-gơ liền dặt sang một bên.

Hắn đúng thật là ôn thần của cô mà!

Ngày đó lời cô

nói với Câu An quả nhiên không sai, tên ôn thần này lỡ như thật sự xông

vào thế giới của cô, cô khẳng định sẽ được đi gặp cha mình sớm hơn, cho

nên từ hôm nay trở đi, tốt nhất đừng gặp hắn nữa, đỡ phải hại cô chết

sớm.

“Ăn không vô sao?”

Một giọng nói trầm ổn của người đàn ông vang lên, cắt ngang dòng suy tư của Hạ Dĩnh.

Hạ Dĩnh ngước đầu lên nhìn, Trời ạ! Trong lòng vừa mới nghĩ đến cái người không hi vọng

gặp phải, giờ phút này cư nhiên lại ngồi trước mặt cô.

“Vậy tôi không

khách sáo rồi!” Không chờ Hạ Dĩnh có phản ứng, Táp Nhĩ Đế Tư cầm lấy

Ham-bơ-gơ trên bàn, lập tức trực tiếp cho thẳng vào miệng cắn.

Hắn….hắn cư nhiên lại lấy phần thức ăn cô đã ăn qua mà ăn tiếp? Trong mắt Hạ Dĩnh nhìn, cảm giác thực…..thực kì quái…

“Còn uống không?” Táp Nhĩ chỉ chỉ chén canh nấm đầm đà mùi vị gà trên tay Hạ Dĩnh.

“Hả? A..!” Hạ Dĩnh vẫn còn đang khiếp sợ, ngơ ngác lắc đầu một cái, ngoan ngoan mang chén canh đậm đà trên tay đưa lên. (@@)

Hai ba lần, Táp Nhĩ Đế Tư liền giải quyết xong cái Ham-bơ-gơ cùng chén canh lớn.

“Ăn ngon! Mua ở đâu?” Táp Nhĩ nâ


pacman, rainbows, and roller s