Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tổng Giám Đốc Và Cô Thư Ký

Tổng Giám Đốc Và Cô Thư Ký

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321735

Bình chọn: 10.00/10/173 lượt.

ại, công văn đã đặt trên bàn." Phạm Y rút chân đang định bước ra phòng họp, xoay người nhét nội dung cuộc họp vừa ghi vào tay anh.

Anh liếc cô đầy xấu xa, "Cô là thư ký của tôi, đúng không?"

Cô cảnh giác nhìn mặt anh, trả lời với giọng điệu không tốt: "Đúng vậy." Kỳ quái, anh ta không phải biết rõ còn hỏi sao? Có vấn đề!

"Vậy thì hãy giúp đỡ tôi, để cho tôi trong thời gian ngắn nhất có thể nắm rõ tình trạng công ty, có phải việc của thư ký cô nên làm không?"

Nhìn anh, cô trầm tư một lúc lâu, trong lòng không ngừng suy đoán, rốt cuộc anh ta có ý gì?

"Có phải không? Thư ký Tả, cô vẫn chưa trả lời tôi đấy." Anh cười rất xấu xa.

Vẻ mặt cô nặng nề, gật đầu. "Đúng vậy." Kỳ lạ, sao thần kinh và tế bào khắp người đều run rẩy?

"Như vậy, cô hãy đưa bản ghi chép này vào phòng làm việc của tôi, còn nữa, tôi cũng cần cô giúp tôi làm tất cả báo cáo vận chuyển buôn bán của công ty, càng chi tiết càng tốt." Duy Dung đưa bản ghi chép cô mới vừa bỏ vào trong tay anh cho cô.

"Ơ!" Dạ dày co rút. Ba lần đụng độ, Phạm Y thảm bại lần nữa. Đáng hận!

Lại mất hồn rồi!

Phạm Y buồn bã trở về phòng làm việc, ảo não hận không thể nghĩ ra cách vượt qua trở ngại.

"Phạm Y, hôm nay cuộc họp có quyết định quan trọng gì à?"

Tiểu Mai đang uống cà phê, vừa thấy Phạm Y đi vào phòng làm việc, vội vàng cũng rót chén cà phê cho cô."Uống đi."

"Cô xem đi." Phạm Y đưa bản ghi chép trên tay tới trước mặt cô. "Nhưng mà năm phút sau tôi phải đưa cho tổng giám đốc mới phê duyệt rồi."

Cô tiện tay cầm tách cà phê trên bàn uống một ngụm thật to, ừ, không tệ, độ nóng vừa phải, một ngụm to nữa, thế là mọi chuyện phiền hà được giải tỏa.

“Chà!" Tiêu Mai không thể tin được nhìn bản ghi chép cuộc họp trước mắt, mặt khổ sở: "Không thể nào, đọc cái này còn lâu mới xong, cô có thể nói đơn giản cho tôi nghe không?"

Để tách cà phê xuống, Phạm Y bận rộn tìm kiếm trong ngăn tủ tài liệu kinh doanh của công ty mấy năm nay, cùng mấy kế hoạch và hợp đồng đã hoàn thành và chưa hoàn thành trong tháng, nói bất đắc dĩ: "Không còn cách nào khác, bây giờ tôi phải đi làm cho anh ta báo cáo kinh doanh của công ty."

Tiêu Mai nhăn mặt. "Thôi, bao giờ cô rảnh nói cho tôi biết là được."

"Ngại quá." Phạm Y cười áy náy.

"Không sao." Tiêu Mai nhún vai."Đúng rồi, trưa nay cô cần tôi mang cơm lên cho không?"

Không có cách nào khác, Phạm Y làm việc luôn quên thời gian ăn cơm, đợi đến khi cô cảm thấy đói bụng thì phòng ăn nhân viên cũng nghỉ ngơi.

Phạm Y nhìn tài liệu trong tay, trầm tư một chút. "Ừ, có lẽ nhờ cô mang lên cho tôi." Phải làm hết báo cáo kinh doanh của công ty e rằng phải làm quá thời gian ăn cơm rồi.

Cô nói tiếp: "Đúng rồi, thuận tiện cũng mang giúp tân tổng giám đốc một suất.”

"Cái gì?" Tiêu Mai kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô.

Phạm Y thở dài bất đắc dĩ, "Trừ phi cô muốn nghe một con sư tử đói kêu to."

"Oh, nói cũng phải." Tiêu Mai lập tức tỏ vẻ hiểu rõ.

Khi đói bụng bình thường tính tình sẽ không tốt lắm, nhất là đàn ông. Vì vậy, vì cuộc sống tương lai có thể trôi qua vui vẻ, vẫn phải để cho anh ta không đói bụng nghe báo cáo.

"Chúc tôi may mắn đi." Đi ngang qua Tiêu Mai thì Phạm Y làm vẻ mặt khoa trương. Tiêu Mai cũng rất hiểu ý làm dấu chữ thập ở trước ngực, chân thành cầu nguyện cho cô, khẽ nói nói: "Chúa Trời sẽ luôn ở bên cậu."

Hít một hơi thật sâu, tâm trạng thấp thỏm dần bình tĩnh lại, hơi thở gấp gáp trở lại bình thường, Phạm Y mới giơ tay lên gõ nhẹ vào cửa phòng làm việc tổng giám đốc.

"Mời vào."

Tầm mắt rơi vào công văn trên tay người Mộ Duy Dung, không ngẩng đầu lên.

Thấy Phạm Y nhìn chằm chằm vào công văn trên tay mình, ánh mắt chuyên chú. Cũng là phòng làm việc này, đáng tiếc người kia cũng không phải Anh cả Vi Vân mà cô quen. . . . . .

"À. . . . . . Ừm. . . . . ." Phạm Y mấp máy môi, cố gắng duy trì thái độ tự nhiên.

"Chờ tôi thêm một phút là xong rồi." Duy Dung đẩy mắt kính lên, nhanh chóng di động bút ngòi vàng, ngay sau đó ký tên lên công văn, lúc này mới ngẩng đầu lên.

"Ngồi đi." Duy Dung chỉ vào cái ghế sa lon cách đó không xa.

Vẻ mặt cô nghiêm túc, nói hờ hững: "Không cần, tôi đứng là được rồi."

"Sợ tôi ăn thịt cô à?" Thấy vẻ mặt cứng ngắc của cô, anh không nhịn được đùa cợt.

"Không, không phải." Bị vạch trần, Phạm Y rất lúng túng.

"Vậy thì đi tìm chỗ ngồi đi." Duy Dung đi đến ghế sa lon, hai người ngồi xuống ghế. "Tôi không có thói quen ngẩng đầu nghe báo cáo."

Sau đó anh lại hỏi: "Đúng rồi, phải bao lâu mới báo cáo xong?"

"It nhất cũng phải hai, ba giờ." Cạnh Thiên là xí nghiệp lớn, mấy dự án gần đây thì phải báo cáo rất lâu, nhưng mà cô đã rút gọn khá nhiều rồi.

Duy Dung trầm tư. "Tôi muốn trợ lý đưa hai tách cà phê và một chút điểm tâm vào."

"Hả?" Phạm Y Lộ tỏ vẻ nghi ngờ.

"Sắp mười một giờ rồi, cô báo cáo, chỉ sợ chúng ta cũng không có cơm trưa mà ăn." Anh cũng không phải là hạng cấp trên ngược đãi cấp dưới.

"Được." Cô nhấn nút điện thoại, nối với phòng trợ lý giao cho Tiểu Chu: "Tiểu Chu, mang hai tách cà phê, làm phiền anh đến công ty đối diện. . . . . ."

Phạm Y đang giao phó cho trợ lý, đột nhiên trước m