
sâu trong lòng cô ta vẫn cảm
kích Hàn Nhất Nhất, nếu không có Hàn Nhất Nhất, Chính Dương như vậy ngã
xuống hồ có thể sẽ không là bị làm hại mà là ham chơi nghịch nước bỏ
mạng.
"Chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, không cần để ở trong
lòng." Hàn Nhất Nhất nhìn thấy bộ dạng đau lòng của Uông Giai Trừng,
trong lòng cô cũng không dễ chịu lắm.
"Chị dâu, cảm ơn chị!
Thật sự, mạng Chính Dương là chị cứu về, em thật sự. . . thật sự. . ."
Nước mắt của cô ta rốt cuộc không khống chế được chảy xuống.
Hàn Nhất Nhất nhìn thấy cảnh này, cô vươn tay cầm tay cô ta "Giai Trừng, đã không có chuyện gì, đây chỉ là việc ngoài ý muốn, thật sự không liên quan đến Chính Dương, cô đừng tự trách nữa."
Uông Giai Trừng
nắm tay cô, giữ miệng, cố gắng không cho chính mình khóc thành tiếng,
Hàn Nhất Nhất biết, nước mắt của cô ta có nhiều kiềm chế, cô nhẹ nhàng
mà đem cô ta ôm trong lòng mình, tựa như bọn họ hồi nhỏ ôm nhau.
-------------------------------------------
Sáu ngàn chữ thân tặng: Nhìn đến rất nhiều tin nhắn gửi lại, Thần Thần thấy trong tiểu thuyết này quả thật phạm vào một vấn đề, nam nữ phụ
xuất hiện quá nhiều ngược lại không tôn lên nam nữ chính, cái này cũng
cùng ý nghĩ với Thần Thần khi mới bắt đầu, lúc trước Thần Thân muốn viết một người nhà giàu có xảy ra ân oán, nhưng là nắm chắc khả năng vẫn có
chút nhược điểm, truyện sau này, Thần Thần sẽ không mắc sai lầm không
đáng như vậy. Từ sau khi Hàn Nhất Nhất sảy thai, cảm tình giữa Hàn Nhất Nhất và Hạ Thiên Triệu tựa hồ chuyển sang giai đoạn ăn ý hòa hợp, tình cảnh hai người hỗ trợ "công kích nhau" dần dần giảm hẳn.
Thời gian này, hắn sẽ về nhà với cô, ôm cô ngủ, cái gì cũng không làm.
Làm cho Hàn Nhất Nhất có chút bất ngờ chính là hắn lúc rảnh rỗi hay
bận rộn, chỉ nói những câu ngắn gọn, nội dung luôn ngắn làm cho Hàn Nhất Nhất không nói được gì.
"Ăn cơm."
"Đi."
"Uống canh."
"Muốn."
Nhìn chung hơn mười câu ngắn gọn, không có một câu nào nhiều hơn hai
chữ, chỉ là trong lòng lại có một loại ngọt ngào khó hiểu, Hàn Nhất Nhất cũng sẽ trả lời giống như vậy.
"Ừ ăn."
"Ừ đi."
"Đang uống."
"Đồng ý."
Sau khi đứa bé mất được 21 ngày, bốn ngày trước Hạ Thiên Triệu lại đi
Châu Âu, thời điểm hắn đi Châu Âu, Hàn Nhất Nhất đi làm lại.
Nửa đêm mơ mơ màng màng, một cảm giác ngứa ngáy rậm rạp ập đến, Hàn Nhất Nhất trở mình một cái, mà cảm giác ngứa ngáy cũng không vì cô trở mình
mà biến mất.
"Tiểu Bạch, ngoan, mẹ buồn ngủ!" Trong cơn buồn
ngủ, cô một tay đẩy thứ gây ngứa ra, cô nghĩ đến tiểu Bạch buổi tối khó
ngủ lại làm phiền cô.
Dường như yên ổn một chút, Hàn Nhất Nhất lại cuộn người lại, mỉm cười, mà nửa bộ ngực sữa lộ ra bên ngoài, trắng như trứng gà chêu người nhịn không được nhẹ nhàng tiến lại gần.
Hạ Thiên Triệu tựa đầu chôn ở giữa bộ ngực sữa của cô, nhẹ nhàng mà cảm nhận hương vị mà hắn nhớ mấy hôm nay.
Hương thơm xung quanh hắn làm cho hắn thở không nối, thân dưới sớm đã
căng trướng đau nhức, không thể khống chế được nữa mà hôn điên cuồng.
"Tiểu Bạch, đừng làm phiền mẹ, đừng lộn xộn!" Tay cô bản năng bắt Tiểu Bạch.
Trong lòng Hạ Thiên Triệu mừng thầm, cô ngây thơ làm cho tim hắn đập càng nhanh, càng thêm muốn tìm lấy càng nhiều
Hắn một tay xoa nơi mềm mại của cô, thuần thục mà rất nhanh cởi quần
áo cô xuống, làn da cô nhẵn bóng mịn màng, làm cho hắn không nỡ rời đi.
"Đừng. . . Đừng lộn xộn. . . !" Thân thể cô như nhũn ra, mềm mại có chút không muốn mở mắt.
Cô tùy tiện quơ tay, đụng đến đầu Hạ Thiên Triệu, mái tóc dày làm cho cô dường như hơi tỉnh lại.
Cô hé mắt ra, lại nhắm mắt lại, đột nhiên hơi thở phả vào mặt, giống
như cơn gió biển mạnh mẽ thổi đến. Hương vị quen thuộc này làm cho cô mê luyến lại một lần nữa tan chảy.
"Anh đã trở về!" Thân thể hắn đè lên cô, thì thầm bên tai cô
"Ừm. . ." Cô giống như ở trong mơ, lẩm bẩm trả lời.
"Có nhớ anh không?" Thanh âm hắn trầm thấp, một lần lại một lần, hắn
tinh tế hôn, dọc theo da thịt nhẵn bóng của cô, một tấc một tấc mà hôn.
"Có. . ." Hàn Nhất Nhất như ở trong mơ, không muốn tỉnh lại, mặc cho hắn hôn cô, xoa nắn chỗ mềm mại của cô.
"Thiên Triệu. . ." Thân thể cô nhẹ nhàng mà cong lên, như là phối hợp, miệng nỉ non gọi tên của hắn. Tựa hồ vừa là vô ý vừa là cố ý
Nghe được cô gọi tên của minh, hắn lập tức không khống chế nổi, gắt gao
mà đè thân thể hắn xuống, môi mạnh mẽ ép xuống, dùng sức mút vào, hôn cô đến khó thở, mà Hàn Nhất Nhất, bị sự mạnh mẽ điên cuồng chiếm giữ của
hắn làm tỉnh táo.
Cô mở mắt, nhìn thấy con ngươi Hạ Thiên Triệu sâu thẳm, liếc mắt một cái, giống như có dòng điện, truyền khắp thân thể của cô.
Hắn căng trướng thẳng đến nơi tư mật của cô, chậm rãi một chút một chút mà đi vào.
"A. . ." Hàn Nhất Nhất nhìn hắn, không có chuẩn bị gì, không có để ý
gì, thứ đi vào làm cho cô thỏa mãn, thân thể muốn càng nhiều.
Đến khi cô ý thức được thanh âm chính mình, cô thẹn thùng mà lập tức quay đầu đi chỗ khác.
Nhưng hai tay Hạ Thiên Triệu giữ mặt của cô, hai mắt đối diện nhau,
trong đôi mắt sâu thẳm của hắn lóe lên tia nhu tình, hoàn toàn quên cô
ghét hắn, mà thân thể