
ong đều có liên hệ.
"Con là
con gái của ta và Chân Chân, con là con gái của ta!" Trong mắt ông giờ
phút này tràn đầy kích động, "Mẹ con ở đâu? Bà ấy ở đâu? Ta tìm bà ấy
thật vất vả, hai mươi bốn năm rồi, ta tìm bà ấy hai mươi bốn năm rồi."
"Mẹ đã chết, con chưa từng gặp mẹ, mẹ nuôi của con nói mẹ đã chết sau khi sinh ra con." Hàn Nhất Nhất ai oán nói.
"Không . . . . Tại sao có thể như vậy . . . bà ấy như thế nào có thể chết chứ, nói cho ba, con đang gạt ta đi!"
"Con không có lừa người, mẹ thật sự đã chết, không ai biết mẹ chết như
thế nào, cũng không ai biết mẹ an táng ở đâu, bởi vì mẹ nuôi con trước
khi chết chỉ nói cho con biết người mẹ sinh ra con không phải là bà, mà
khối ngọc bội này là di vật duy nhất mẹ ruột con để lại cho con."
Trầm mặc một hồi, Hạ Trảm Bằng vươn tay, nhìn Hàn Nhất Nhất, khẩn khoản nói: "Nhất Nhất, cho ba xem khuôn mặt thật của con được không! Cho ta
nhìn con, con gái của ta!"
Khóe mắt Hàn Nhất Nhất chảy ra hai
hàng lệ, người làm cho cô cảm giác được tình cha con, hóa ra lại chính
là cha ruột của cô, cô sờ khuôn mặt mình, hết thảy việc này thật sự
nên nói cho mọi người rồi sao? Edit: Không Ai Cả
Chỉnh dịch: Benbobinhyen
Khi Hàn Nhất Nhất dùng nước tẩy trang tẩy đi lớp màu vàng nến và những
nốt tàn nhang trên mặt, hiện ra trước mắt mọi người là khuôn mặt thật
của cô, trong sáng như hoa sen mới nở, nhìn thấy chân dung Hàn Nhất
Nhất hiện ra trước mắt, Uông Giai Trừng, có một loại cảm giác đau đớn
như bị tước đoạt, hóa ra Hàn Nhất Nhất xinh đẹp giống như ngày nhỏ khiến cho ngay cả Uông Giai Vi cũng thấy đố kị, có điều cô ta đã học được
cách che giấu.
Ánh mắt Hạ Thiên Triệu trước sau vẫn không rời
cô, nhìn thấy cô từng chút từng chút hiện ra trước mắt, tim hắn như bị
một lưỡi dao cắt từng chút một.
Hắn không có cách nào chấp nhận được, người phụ nữ hắn yêu nhất đột nhiên biến thành em gái mình.
Hàn Nhất Nhất đảo qua mọi người, lại đối mặt với ánh mắt nóng rực như
lửa của Hạ Thiên Triệu, nóng đến mức khiến toàn thân đau đớn, cô bối rối rời khỏi ánh mắt hắn, cô thực sự sợ chính mình không chịu được lại nhìn hắn, sẽ để lộ ra đau đớn trong lòng.
"Nhất Nhất! Nhất Nhất!" Hạ Trảm Bằng nhìn đến mặt cô, khuôn mặt già nua tràn đầy nước mắt.
"Con chính là con gái của ta, con chính là con gái của ta và Chân Chân, con chính là con gái của ta!" Hạ Trảm Bằng không khống chế được ôm cô
vào trong lòng nức nở mà nói.
Mọi người đều đứng ở một bên yên lặng nhìn hết thảy mọi việc, Hạ Thiên Triệu lại như chạy trốn mà lặng lẽ rời đi.
"Anh cả. . . anh cả. . ."
Hạ Thiên Triệu ép buộc chính mình dừng lại, nhưng lại như thế nào cũng không dừng được.
Hạ Vũ đành phải chạy nhanh đến trước mặt hắn, chắn ở trước mặt, lại
phát hiện anh cả thường ngày mạnh mẽ rắn rỏi, trên mặt lại đầy nước
mắt, lòng cô cũng đau theo.
"Anh cả!" Nói xong cô ta mở vòng tay, ôm chặt lấy hắn.
"A Vũ! A Vũ!" Hạ Thiên Triệu phát ra thanh âm từ tận đáy lòng.
"Khóc đi . . . không ai cười anh đâu. . . Không ai cười anh đâu. . ."
Khi Hạ Vũ nói lời này, khóe mắt sớm đã đỏ hoen, anh cả của cô thì ra
cũng có lúc yếu ớt, từ nhỏ đến lớn đều là hắn bảo vệ cô, mà giờ phút
này, cô cảm thấy hắn yếu đuối như vậy, yếu đuối như một đứa trẻ.
"A Vũ, nói cho anh biết, anh phải làm sao bây giờ? Anh nên làm sao bây
giờ? Anh không thể chấp nhận, anh sao có thể chấp nhận cô ấy là em gái
của anh được, ai cũng có thể làm em gái của anh, nhưng cô ấy thì không
được, cô ấy không thể được. . ." Hạ Thiên Triệu đau khổ khóc lóc một
cách đè nén.
Hạ Vũ chỉ lắng nghe, an ủi hắn, đối mặt với loại
tình huống này, bọn họ phải như thế nào đối mặt. Mà "buông tay" hai chữ
này trong lòng họ hiểu rõ hơn so với ai hết, nhưng trong lòng thật sự có thể từ bỏ hay không, ai có thể biết đây?
Hạ gia không còn Tần
Mạch Li, cũng không còn đại thiếu phu nhân, nhưng lại thêm một tiểu thư, có điều cô vẫn lấy tên Hàn Nhất Nhất như trước, Hạ Trảm Bằng không miễn cưỡng cô, họ Hàn họ Hạ không quan trọng, quan trọng là . . . Hàn Nhất
Nhất thật sự là con gái ông.
Chuyện của Hạ phu nhân cùng Ngải Châu Bích đến đây gác lại, rốt cuộc không ai nghi ngờ cũng không có người đi truy cứu.
Uông Giai Trừng tạm thời quản lí mọi việc trong nhà của Hạ gia, cô ta
lại hoàn thành một giấc mộng nữa như mong muốn, mà Uông Giai Vi lại một
lần nữa bị Uông Giai Trừng dẫm đạp dưới chân, vị trí chủ nhân là do cô
ta dùng sự tàn nhẫn để đổi lấy, hết thảy thành công này làm cho cô ta
càng ý thực được con người muốn trở nên mạnh mẽ phải có sự hy sinh.
Hàn Nhất Nhất trước yêu cầu và sự giữ lại mãnh liệt của Hạ Trảm Bằng
quyết định ở lại Hạ gia, bởi vì bác sĩ nói với cô, những ngày còn lại
của Hạ Trảm Bằng không còn nhiều nữa, đối với Hàn Nhất Nhất mà nói, cùng cha mình sống những ngày cuối cùng là việc nên làm, sau khi hai người
nhận nhau, cô mới biết được mẹ của mình là người như thế nào, ba mẹ mình quen nhau như thế nào, yêu nhau như thế nào, cuối cùng rời đi lại là
một đáp án chưa giải được.
Sau khi biết được chân tướng toàn bộ sự việc, Hạ Thiên Triệu