
muốn sửa chữa Đường
Kiếm Phi một chút.
“Thanh Y?” Giọng của Đường Kiếm Phi nhịn không được run run. Tên này có vẻ
giống như — không phải là cô gái ở trong nhà Thần chứ!
“Không phải cậu không nhận ra cô ấy chứ?” Long Dật Thần buồn cười nhướng mày.
“Anh ta không có.” Mục Thanh Y công bố đáp án.
Đường Kiếm Phi kinh ngạc há hốc mồm.
Thì ra, thế giới này thật sự chỉ có người phụ nữ lười, không có người phụ nữ
xấu nha!
“Tiến, lui, bước qua bên, xoay thắt lưng...”
Giọng nam lạnh lùng nghiêm túc theo nhịp điệu vũ khúc vang lên, chủ nhân của
giọng nói cũng tự thể nghiệm tùy nhạc mà nhảy.
“Xoay thắt lưng.”
“Xoay không được.” Mục Thanh Y đơn giản là bãi công, trèo lên sô pha thở dốc.
“Thanh Y.”
“Cô ấy chết rồi.” Không ngại nguyền rủa chính mình, chỉ mong được sống sót. Cho
dù điệu nhảy kia cô giẫm sưng chân anh, anh cũng không thể trả thù cô như vậy
nha.
Suốt một tuần lại thêm ba ngày nữa, chỉ cần anh ở nhà, thì cô sẽ khó thoát khỏi
vận xui bị bắt tập nhảy, hại cô bây giờ nằm mơ đều thấy mình đang xoay tròn
không ngừng.
Mặt Long Dật Thần không chút thay đổi ung dung đến trước mặt cô, đưa tay.“Người
chết sẽ không nói chuyện.”
“Quý ông à, tha cho tôi được không? Tôi sai lầm rồi, tôi không nên đạp sưng đôi
chân cao quý của anh, tôi nhận sai xin lỗi cũng không được sao?” Cô là người
chẳng những lười khiêu vũ, mà còn không có thiên phú, có ép cũng không được.
“Không thể.” Anh trực tiếp túm cô dậy từ trên sô pha, “Có cô gái nào lại không
biết khiêu vũ.”
“Không khiêu vũ có chết đâu.” Cô không tin mỗi người đều là vũ lâm cao thủ.
“Đừng viện cớ, thuật phòng thân còn khó hơn cái này, không phải cô cũng luyện
được tài nghệ rất tốt sao?” Vì hai chân của mình, dù thế nào cũng phải làm cho
cô học, anh không muốn về sau thường xuyên bị cô giẫm sưng chân.
“Đó là tôi dùng để phòng thân, ý nghĩa khác nhau mà.” Hơn nữa, năm đó không cố
gắng sẽ bị chủ quán đáng ghét kia đánh đến thảm thương, để không bị đánh, thậm
chí vì trả đũa lão già chết tiệt kia, cô mới tức giận phấn đấu, cắn răng chịu
đựng, hơn nữa cuối cùng còn đánh bại lão già không ai bì nổi kia.
Nhớ lại thắng lợi trong tích tắt năm đó, Mục Thanh Y không kiềm được cười điên
cuồng.
“Cười ngốc nghếch cái gì vậy? Đứng thẳng, ưỡn ngực, thu bụng...” Cô giống như
mọi lúc mọi nơi linh hồn đều có thể bay mất, bị người ta sàm sỡ cũng không
biết, anh cũng không biết phải dùng sắc mặt như thế nào đối diện với cô.
Anh ta phiền quá đi, làm việc cả ngày không mệt hả, còn liều mạng bắt cô tập
khiêu vũ nữa.
“Xoay người, lui, chuyển...”
Mục Thanh Y xoay tròn như ý nguyện trở lại sô pha nằm úp sấp.
Long Dật Thần bắt đầu chán nản. Nhiều ngày dạy cô khiêu vũ đã sắp mài mòn tính
nhẫn nại của anh rồi, cô không thích hợp làm học trò nhất, quả thực bướng bỉnh
đến nỗi anh muốn đạp bẹp mà.
“Không muốn tập nhảy, được, chúng ta đổi sang thử rượu.”
“Thử rượu?” Mục Thanh Y dựa vào sô pha nheo nửa mắt, rất nghi ngờ động cơ của
anh.
Say rượu loạn tính, đây là chân lý đã được công nhận. Trai đơn gái chiếc sống
chung một nhà, anh đề nghị học thử rượu? Ai chẳng biết uống chung vài loại rượu
sẽ dễ say? Cho dù bộ dạng cô không đủ để mê hoặc muôn dân, cũng phải đề phòng
có người đói bụng ăn quàng.
- Ra vào các trường hợp xã giao có rượu, khiêu vũ, cách nói năng, lễ nghi đều
phải chú ý, đó là lí do mà chúng tôi ai ai cũng đều giống nhau như vậy.
- Tại sao tôi lại phải vậy?
Cô không chút động lòng.
- Bởi vì cô phải gia nhập cái vòng luẩn quẩn này.
- Nực cười, ai nói tôi phải vào cái vòng lẩn quẩn này?
Cuộc sống bình dân của cô thực sự rất thoải mái, không cần chen lấn giúp vui
trong giới thượng lưu gì đó.
- Tôi nói cô phải.
Anh vẫn khăng khăng.
Nhìn thấy vẻ mặt cố chấp, vừa lạnh lùng vừa nghiêm túc của anh, Mục Thanh Y lần
đầu ý thức được người đàn ông này thật ra rất nguy hiểm. Thế là cô ngồi ngay
ngắn trên ghế sô pha, nghiêm túc nhìn anh, nói
- Long Dật Thần, tôi nghĩ chúng ta phải nói rõ ràng một chút.
- Nói đi.
- Bởi vì ba nghìn vạn kia, cho nên mọi thứ không còn giống như trước nữa phải
không?
Cô chăm chú theo dõi vẻ mặt của anh, không muốn bỏ sót bất cứ biểu hiện nào.
- Tôi không thể giống như trước kia, là một khách trọ tùy hứng nữa đúng không?
Nói xong, cô cắn môi nhìn anh, chờ anh trả lời.
Long Dật Thần giật mình. Bởi vì ba nghìn vạn kia? Không, cho tới bây giờ anh
chưa từng nghĩ vậy, chẳng qua là buổi khiêu vũ kia làm cho anh ý thức được, nếu
cô ấy nhất định là người phụ nữ bên cạnh mình, vậy nhất định phải tập quen với
cái vòng luẩn quẩn của anh, cho nên anh mới bỏ công sức cố giúp cô học tập.
- Nếu đúng như vậy, tôi sẽ mau chóng đem tiền hoàn trả.
Cô thà rằng gồng lưng gánh nợ, chứ không muốn đánh mất bản thân như thế này, vả
lại vốn dĩ cô cũng đang tìm mọi cách kiếm tiền hoàn trả, chẳng qua cô không
nghĩ thời gian bỗng nhiên lại trở nên nhanh như vậy.
Anh chau mày nhìn cô.
- Tiền này không cần trả đâu.
- Anh đừng có nói ngốc.
Bởi vì dùng tiền của anh, cô miễn cưỡng làm những chuyện bản thân vốn sẽ không
làm, nhượng bộ h