
lại không nghiêm chỉnh như vậy.
Sau khi tế bái xong, Cổ Tiêu cùng Hạ Cúc Hoa đi tản bộ .
“Mệt không?” Cổ Tiêu ôn nhu hỏi.
Hạ Cúc Hoa mỉm cười lắc đầu, bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện,
nói: “Vì sao Thủy Tiên nói từ bảy năm trước anh đã đem em đặt ở trong lòng ?”
Thật không ngờ cô đột nhiên hỏi như vậy, Cổ Tiêu có chút quẫn
bách nói: “Vì sao hỏi chuyện này?”
“Chỉ là em muốn biết thôi.” Hạ Cúc Hoa lắc lắc cánh tay anh,
làm nũng nói.
“Anh chỉ biết bảy năm qua, mỗi đêm đều mơ thấy em, cho nên
cho dù không có yêu thương em, cũng đã đem em ghi tạc sâu sắc ở trong đầu cùng
trong lòng mất rồi.”
“Kỳ thật cái đêm bảy năm trước em không có nhìn rõ khuôn mặt
anh, nhưng sáu năm kế tiếp đó dung mạo của anh liền cùng Hiên Nhi đều sinh động
ở trước mắt em.”
“Anh thực may mắn, có thể gặp lại em.” Cổ Tiêu cảm thấy mỹ
mãn ôm chặt lấy cô.
Hạ Cúc Hoa cười, đột nhiên kinh hô một tiếng.
“Làm sao vậy?” Cổ Tiêu cuống quít hỏi, hai tay vuốt ve lưng
cô, đồng thời lo lắng nhìn cô.
Hạ Cúc Hoa vừa cười, đem tay Cổ Tiêu đặt ở trên bụng mình,
“Con đá em này!”
Cổ Tiêu vừa giận vừa buồn cười, xúc động khó tả, không khỏi
cảm động nói: “Sinh mệnh thật là kỳ diệu.”
“Con lớn lên sẽ giống anh không? Cũng sẽ giống anh trai nó
không?” Hạ Cúc Hoa có chút cảm khái nói.
“Có mà, kỳ thật Hiên Nhi cũng không có rời đi, bé con vĩnh
viễn sống trong lòng chúng ta .”
“Đúng vậy.” Hạ Cúc Hoa gật đầu.
Cổ Tiêu ôm lấy Hạ Cúc Hoa chậm rãi bước, trên con đường cuộc
đời, hai người họ ước hẹn làm bạn cùng nhau nắm tay bước đi .
Dưới ánh tịch dương, bóng của hai người được kéo thật dài thật
dài, trở thành một cảnh đẹp trên con đường đời người.
– HOÀN –