
Tình, em thật sự là không biết. Em đã mấy ngày nay không thấy anh.” Khẩu khí của cô không giống như là đang nói dối.
Cuộc gọi thứ ba không phải là Niệm Tình gọi đi, mà là có người gọi đến, “Niệm Tình, cuộc họp hội đồng quản trị là ba giờ chiều phải không?”
“Mộc Thần?” Niệm Tình hiện tại bây giờ làm gì còn tâm trí mở cuộc họp hội đồng quản trị.”Đúng vậy, là ba giờ trưa, nhưng mà em lại . . . . . .”
“Thế nào, có chuyện gì sao?”
“Thiên Tàng mất tích, em muốn đi tìm anh ấy.”
“Biết phải đi đâu tìm hắn sao?” Câu hỏi của Tô Mộc Thần làm cho nàng không cách nào trả lời.”Nếu tạm thời không tìm được, trước hết không cần tìm, hắn không phải đứa con nít, có ý nghĩ riêng của mình. Nếu như hắn hiện tại mất tích, đại khái chứng tỏ hắn hiện tại cần yên tĩnh suy nghĩ một chút, không bằng cho hắn một chút thời gian.”
Niệm Tình vẫn không cách nào bình tĩnh lại, “Không chỉ là đơn giản như vậy, Thiên Tàng lại gọi điện thoại cho em, nói muốn giải trừ hôn ước với em, sau đó không có tin tức gì nữa.”
“Đến trình độ nghiêm trọng này sao?” Tô Mộc Thần cũng có chút giật mình, tự lẩm bẩm, “Nếu như chỉ là vì một quyển tạp chí, cũng sẽ không làm cho hắn phát khí lớn như vậy chứ?”
“Tạp chí gì?” Cô sửng sốt.
“Tạp chí Nghê thường số kì này em không coi sao? Trên đó đăng bài buổi trình diễn lần trước, ký giả chụp tấm hình chúng ta đứng chung, bất quá phối hợp tựa đề hơi làm chấn động.” Hắn mới vừa nói xong, Niệm Tình liền lớn tiếng hạ lệnh thư ký bên ngoài, “Nhanh tìm quyển tạp chí Nghê thường số này cho tôi!”
“Niệm Tình, em không cần quá hốt hoảng.” Tô Mộc Thần an ủi nói: “Minh Thiên Tàng là người thông minh, một bài báo viết và một quyển tạp chí không dao động được tình cảm của các người, hay là còn có những chuyện khác làm hắn bùng phát lửa giận?”
“Mấy ngày trước anh ấy gọi điện thoại, nói buổi tối có chuyện muốn gặp em, nhưng mà ngày đó lại đúng lúc em đau bao tử, Hiểu Đông dẫn em đi bệnh viện khám bệnh, cứ như vậy bỏ lỡ.”
“Em có gọi điện thoại giải thích hay không?”
“Em lúc ấy đau đến không kịp gọi điện thoại, về đến nhà liền đi ngủ.”
“Hắn biết sao?”
“Chắc là. . . . . . Không biết đâu?”
Tô Mộc Thần trầm ngâm một lúc, lại hỏi: “Nói như vậy, chuyện Hiểu Đông dẫn em đi bệnh viện hắn cũng không biết sao?”
Niệm Tình suy nghĩ một chút, “Chắc cũng không biết ?”
Hắn cười nói: “Thật ra thì điều này cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là cảm thấy Thiên Tàng đối với Hiểu Đông vẫn có địch ý rất sâu, không biết vì sao, cho nên có thể chuyện liên quan tới hắn Thiên Tàng cũng sẽ đặc biệt để ý.”
“Ừm, bất luận em giải thích thế nào, Thiên Tàng vẫn không thích Hiểu Đông, thật ra thì chúng ta là bạn lâu năm. . . . . .”
“Nhưng Hiểu Đông thích em là sự thật mọi người ai cũng nhìn ra được, Thiên Tàng cũng không phải là đứa ngốc, làm sao yên tâm để người đó bên cạnh nhìn vị hôn thê mình chằm chằm, sớm chiều chung đụng, đổi lại là anh, anh cũng không yên tâm.” Tô Mộc Thần còn nói: “Được rồi, hội nghị buổi chiều anh khuyên em vẫn cứ theo lẽ thường tiến hành, về phần Thiên Tàng đang ở đâu, anh sẽ sai người đi thăm dò.”
“Làm phiền anh rồi.”
“Em trong lúc này còn khách khí như vậy sao?” Hắn ngữ điệu trầm xuống, “Bất quá, Niệm Tình, có một câu anh vẫn rất muốn hỏi em, năm năm trước em buông tay để cho hắn rời đi, tại sao bây giờ đối với việc hắn mất tích để ý như vậy?”
“Nếu như không có trải qua năm năm dài đau khổ chờ đợi, có lẽ giờ phút này em sẽ không đại loạn trong lòng.” Cô than nhẹ, “Năm năm này em đã từng thử tìm anh ấy, giải thích hiểu lầm, nhưng anh ấy không chịu nhận điện thoại của em, mà em lại bận về việc.. công vụ ứng phó không rảnh. Có lúc, thật rất muốn tìm anh ấy, trong ngực hắn khóc lớn một trận, nhưng . . . . . .” Cô chỉ có thể cười khổ, “Nhưng không biết anh ấy đến tột cùng ở nơi nào. Lần này rốt cuộc đợi được đến lúc hắn trở lại, em hiểu rõ mình không thể mất đi hắn lần nữa.”
Đầu điện thoại bên kia trầm mặc thật lâu, Tô Mộc Thần tựa hồ cũng bị lời của cô làm chấn động. Thẳng đến một lúc, hắn mới cười nói sang chuyện khác, “Thật ra thì em thay vì lo lắng Thiên Tàng, không bằng lo lắng cuộc họp hội đồng quản trị hôm nay. Anh nghe được một chút tin tình báo, mấy vị nguyên lão đã quyết định một ngày gần đây gây khó dễ cho em, hội nghị hôm nay có thể là một khởi đầu.”
“Thật phiền, không thể để cho em thanh tĩnh mấy ngày sao?” Niệm Tình muốn hét to một tiếng, “Mộc Thần, em nghĩ anh nên trở lại giúp em đi. Em thật sự không muốn ngồi vào cái ghế tử thần này đâu.”
“Xin lỗi, anh không có tài trong việc kinh doanh, Phương thị nếu như giao cho anh, không tới ba tháng sẽ sụp đổ mất.”
“Tại sao em không phải là Minh Thiên Tàng?” Vòng tới vòng lui đề tài vẫn trở lại nói về Minh Thiên Tàng.
“Bởi vì em là Phương Niệm Tình, Phương Niệm Tình độc nhất vô nhị.” Tô Mộc Thần đang cười, nhưng Niêm Tình chính là cười không nổi. Thiên Tàng mất tích, hội đồng quản trị nguy cơ tứ phía, vốn cho là sau khi tình hình tài chính của Phương thị chuyển biến tốt, cô có thể nhẹ nhõm một chút, không nghĩ tới lại trở nên ngày càng hỏng bét. Không biết cô