
không quen với việc làm bản quyền, chỉ sự làm không nổi...”. Tôi vội vàng nói.
“Tiểu
Lương! Tôi tin vào năng lực của cậu! Ngày trước cậu cũng chuyển từ phòng biên
tập sang phòng thị trường mà! Bây giờ chẳng phải là làm rất tốt sao! Việc của
WWolters Kluwer rất quan trọng đối với tiền đồ của công ty. Cậu yên tâm đi, cậu
đến phòng bản quyền, tôi sẽ không cắt giảm lương của cậu, nếu làm xong việc,
tôi còn thưởng cậu một trăm nghìn nữa!”.
“Nhưng
mà... em và cái cô Trình Lộ đó không hợp nhau...”. Không thể từ chối, không còn
cách nào khác tôi chỉ có thể lấy vũ khí này ra.
“Tính
cách Trình Lộ có hơi thẳng thắn, nhưng năng lực tuyệt đối có thể tin tưởng, tôi
biết năng lực của cậu không thua kém gì cô ấy, nhưng tạm thời chuyển sang phòng
bản quyền thì cứ làm cấp dưới của cô ấy đi. về tiền lương, tôi sẽ không bạc đãi
cậu, có thể còn cao hơn cô ấy nữa”.
“Tiền
không phải là vấn đề... mấu chốt là...”.
Tôi vẫn
muốn thoái thác, sếp Ngô dần lộ rõ sắc mặt không vui, “Tiểu Lương, trước đây
cậu làm việc rất dứt khoát, sao bây giờ lại dây dưa lằng nhằng thế? Có phải có
gì không bằng lòng với Trình Lộ? Hay là để tôi gọi cô ấy qua đây, ba người
chúng ta làm rõ chuyện”.
Trong
lòng tôi nghĩ cái này thì không cần thiết, Trình Lộ dám đến đây yêu cầu tôi
chuyển vào phòng cô ta là biết chắc tôi không dám bức bách cô ta. Mâu thuẫn nho
nhỏ giữa cá nhân, đến tai sếp là lựa chọn hoàn toàn không thông minh chút nào.
“Quan
hệ giữa em và cô ấy cũng tàm tạm, chỉ có điều em cảm thấy phong cách làm việc
của em và cô ấy không giống nhau, sự rằng sẽ có tranh chấp. Nhưng nếu sếp đã
bảo em giúp thì em sẽ cố hết sức xem sao”. Không còn cách nào khác, đến phút
chót, tôi chỉ còn cách gật đầu đồng ý.
Trình
Lộ dám giở trò sau lưng tôi, quả là khiến tôi không kịp phòng tránh.
“Vậy
thì tốt, tôi tin hai cô cậu sẽ hợp tác vui vẻ thôi. Cả hai đều là hạt giống mà
tôi gieo trồng, tôi không muốn hai người đấu nhau”, sếp vui vẻ vỗ vai tôi,
“Được rồi, chuyển đồ đến bộ phận của Trình Lộ đi, tôi chúc hai người mã đáo
thành công!”
“Dạ”.
Bề ngoài tôi xã giao cười vui vẻ, nhưng bên trong lại tức giận nghiến răng ken
két.
Khi tôi
quay về phòng thị trường, các đồng nghiệp thi nhau hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.
Những
người làm ở phòng thị trường đều rất nhạy cảm. Ngay từ sáng sớm nay khi Trình
Lộ đứng ở cửa phòng trừng trừng nhìn tôi, họ đều cảm thấy có gì đó khác thường.
Vừa rồi sếp lại gọi tôi lên nói chuyện gần nửa tiếng đồng hồ, điều này càng
khiến bọn họ thấy kỳ quặc.
“Các
bạn! Tôi phải chuyển đến phòng của Trình Lộ rồi!”. Tôi xem cái chết như không,
tuyên bố.
“Sao
lại thế được?!”. Mười mấy vị nam thanh nữ tú cùng trợn tròn mắt. Họ đều không
tin tôi lại từ bỏ phòng thị trường nơi tiền đồ rộng mở để chuyển phòng bản
quyền nơi vừa khô khan vừa tiền đồ xám xịt. Họ càng không tin một người có sách
lược dùng người giống Gia Cát Lượng như sếp lại vứt tôi - “cây hái ra tiền” của
phòng thị trường sang “nha môn thanh đạm” thiếu dầu thiếu mỡ.
“Đây là
sự sắp xếp của công ty, tôi cũng không còn cách nào khác”. Tôi vừa thu dọn đồ
đạc, vừa lắc đầu.
Thực ra
tôi không ghét việc phải chuyển sang phòng khác, mà ngược lại còn có chút hiếu
kỳ nữa. Chỉ có điều cứ nghĩ đến việc phải làm cấp dưới của Trình Lộ lại có cảm
giác sắp bị người khác sai bảo.
“Giám
đốc Trình của phòng bản quyền tuổi không cao, nhưng làm việc gì cũng cứng nhắc,
cậu phải cẩn thận đấy”. Một đồng nghiệp nhắc nhở tôi.
Tôi
cười, không nói gì. Cũng không hiểu sao, tôi nghĩ đến chuyện bây giờ tôi đã
sống cùng một nhà với Trình Lộ, trong lòng lại có chút thích thú. Cô nàng Trình
Lộ ở công ty thì cứ ra vẻ đứng đắn, tôi muốn xem dáng vẻ của cô ta ở nhà ra làm
sao.
Tôi
chồng tất cả đồ đạc vào rồi ôm cả đống đi về phía phòng bản quyền cách đó mười
bước chân dưới con mắt thương hại của các đồng nghiệp phòng thị trường.
Thực
ra, phòng bản quyền không có nhiều nhân viên, tính cả Trình Lộ vào cũng chỉ có
năm người. Chức danh “Giám đốc” của Trình Lộ nhìn bề ngoài thì có vẻ to lắm,
nhưng thực chất chỉ quản có bốn người.
Bản
quyền là một trong những phòng luôn được công ty coi trọng, vì thế Trình Lộ
không phải là nhân vật mà mọi người có thể coi thường. Nhất là ngoại ngữ của cô
ta, tuyệt đối thuộc trình độ hàng đầu, trước đây tuy tôi không làm ở phòng cô
ta, nhưng cũng từng tận tai nghe thấy cô ta là thủ khoa trường Đại học Ngoại
ngữ khóa 2007.
Thấy
tôi bê một đống đồ đi vào phòng làm việc, Trình Lộ ngồi tít trong cùng nhìn
tôi, lạnh lùng hứ một tiếng.
“Giám
đốc Trình, sau này xin chị chỉ giáo nhiều”. Tôi cố tình đi đến trước mặt cô ta,
chào hỏi với cung cách là người mới đến.
“Đã sắp
xếp bàn cho anh rồi đấy”. Trình Lộ lườm tôi một cái, vẻ mặt đanh thép.
“Trời
ơi, hôm nay giám đốc Trình bị trừ nửa ngày lương nhỉ”. Đột nhiên tôi nói.
Cạch.
Suýt
nữa Trình Lộ bẻ gãy chiếc bút bi trong tay. Cô ta trừng mắt nhìn tôi, cố gắng
giữ vẻ lạnh lùng, hàm răng đều tăm tắp nghiến chặt lại, không nói lời nào.
“Giám
đốc Trình, hôm nay tôi phải l