
yện cha yêu
cầu, cô sẽ làm được, cô nhất định sẽ đi làm!
“Nếu như... con không làm theo lời hắn... cả đời này cha sẽ áy náy trong lòng,
hơn nữa công ty của cha... con đồng ý với cha được không?” Bạch Tung Nhạc gắt
gao nắm lấy tay con gái, giống như con gái là thứ kiên cố nhất hắn có thể dựa
vào.
Vân Yên không biết cha và Diêm Thiên Phạm có hiểu lầm gì, nhưng cô không muốn
thấy bộ dáng đau khổ và thất vọng của cha.
Cô từ nhỏ đã mất mẹ, là cha một tay nuôi nấng cô trưởng thành, phần ân tình
cùng yêu thương này cả đời cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.
Nghĩ vậy, Vân Yên nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Bạch Tung Nhạc chở con
gái đi tới cửa lớn của Diêm Thị.
“Vân Yên, cha... chỉ đưa con đến đây.” Ánh mắt của hắn nhanh chóng tránh né ánh
mắt tinh khiết của con gái, không dám đối mặt nhìn cô.
“Được!” Cô dũng cảm nói.
“Vân Yên, cha hy vọng con cố gắng hết sức làm theo lời của Thiên Phạm, nếu
không công ty của cha sẽ... nguy hiểm.” Bạch Tung Nhạc tha thiết dặn dò.
“Con hiểu rồi.” Vân Yên nhu thuận nói lời tạm biệt với cha sau đó xuống xe.
Bạch Tung Nhạc nhìn con gái rời đi, trong lòng tuy lo lắng không thôi, cũng chỉ
có thể không nói gì thở dài.
☆ ☆ ☆
Ôm trong ngực một khoảng bất an, Vân Yên đè xuống ấn chuông cửa Diêm trạch.
Không lâu, một người làm tới mở cửa cho Vân Yên, đồng thời nói với cô: “ Tiên
sinh ở thư phòng, là gian phòng cuối cùng ở bên phải, tiên sinh mời cô trực
tiếp đi thẳng vào.”
Vân Yên căn cứ theo lời lời chỉ dẫn của người làm, đi tới cửa thư phòng.
“Cốc, cốc!”
“Vào đi!” Một đạo âm thanh âm trầm thấp từ bên trong thư phòng truyền ra.
Vân Yên đẩy cửa đi vào, đối diện với cô chính là một bóng lưng cao lớn, rắn
chắc, tràn đầy vẻ nam tính.
Hắn đứng ở bên cửa sổ, phủ một thân quần áo đen, đón ánh mặt trời chói mắt, u
ám cùng tươi sáng tương phản, cô không khỏi nhìn xuất thần.
Diêm Thiên Phạm bỗng xoay người đối mặt với cô, không nói lời nào mà chỉ ném
cho cô một cái liếc mắt khinh miệt.
Vân Yên nén xuống cảm giác tim đập nhanh, bình tĩnh nói: “Tôi muốn xin anh bỏ
qua cho công ty của cha tôi, anh có nhiều công ty như vậy, có nhiều tiền như
vậy, cũng không cần đến công ty của cha tôi, tôi van xin anh, bỏ qua cho công
ty của cha tôi được không?”
Hắn nhìn cô gái thực sự ngây thơ hồn nhiên trước mặt, không khỏi cười ra tiếng,
thanh âm kia tràn đầy khinh miệt, mà nụ cười không mang theo độ ấm lại khiến
cho người ta phát rét từ đáy lòng.
“Anh đang... cười cái gì?” Cô ngập ngừng hỏi, trên mặt hiện ra một tia sợ hãi.
“Tôi đang cười sẽ không ai cảm thấy thỏa mãn đối với số tiền mình kiếm được, dĩ
nhiên tôi cũng không ngoại lệ.” Chỉ có tiền bạc cùng quyền lực mới làm cho hắn
cảm thấy tối cao, có thể làm bạn với hắn từ từ chợp mắt vượt qua đêm dài.
“Vậy anh muốn như thế nào đây? Vì sao anh lại muốn gặp tôi?” Cô có thể hết sức
khẳng định, trừ bỏ lúc tang lễ, những lần hắn và cô gặp mặt trước đây, hắn đối
với cô không có nửa phần trí nhớ.
“Nếu cha cô muốn cô đến đây, chẳng lẽ ông ta không nói cho cô biết tôi hy vọng
cô làm như thế nào sao?” Hắn khinh thường hỏi.
“Anh muốn như thế nào?” Ánh mắt của cô có một tia sợ hãi, nhưng vẫn cố lấy tất
cả dũng khí nhìn vào khuôn mặt lạnh như băng kia.
“Tại sao cô lại đồng ý tới đây? Cha cô yếu đuối không dám đối mặt với tôi, hừ!
Loại người ngay cả con gái ruột của mình cũng có thể bán đứng như thế, tôi thực
sự coi thường ông ta.” Giọng điệu hắn khinh bỉ nói.
“Tôi không cho phép anh nói cha tôi như vậy!” Cô không cho phép bất luận kẻ nào
ở trước mặt cô phê bình cha cô, cha là người thân duy nhất của cô.
Diêm Thiên Phạm tiến lên một bước, ngạo nghễ đứng trước mặt cô, liếc nhìn cô:
“Cô ngược lại rất có dũng khí đấy! Được, từ hôm nay trở đi, cô chính là tình
nhân của tôi.” Hắn sẽ hoàn toàn gột rửa hơi thở thiên sứ hắn chán ghét trên
người cô, khiến cho cô cùng rơi xuống địa ngục với hắn, cùng trầm luân, cùng sa
đọa.
Mặc dù trên người hắn toát ra vẻ khí phách khiến người khác phải sợ hãi, nhưng
Vân Yên vẫn cố tự trấn định nói: “Anh không thể xem mình là thần, động một chút
là muốn làm gì thì làm.”
Hắn nâng cằm của cô lên, ngang nhiên nói: “Tôi chính là thần, cô muốn chống lại
tôi sao?”
“Anh... buông tôi ra!” Cô kinh hãi phản kháng.
“Ở trong căn nhà này, tất cả mọi người đều do tôi sai khiến.” Hắn ngang ngược.
“Nếu như... tôi không như vậy thì sao?” Cô sợ hãi hỏi.
“Cô muốn cha cô sống hay là chết đây?” Lông mày hắn không nhíu lấy một cái,
lạnh lùng để cho cô tự chọn lựa.
“Đây là một quốc gia cai trị bằng pháp luật, anh không thể muốn làm gì thì
làm.” Nàng cố gắng lấy một tia dũng khí, rụt rè nhắc nhở.
“Rất nhiều việc không cần tự tay tôi động thủ, tôi có thể dùng tiền thuê kẻ
khác làm, hơn nữa sẽ không để lại chút dấu vết nào.” Diêm Thiên Phạm thản nhiên
nói, tuyệt không chột dạ.
“Anh không thể làm như vậy!”
“Cha cô đã bán cô cho tôi rồi! Cô còn muốn chống cự cái gì?”
“Tôi đến đây là bởi vì tôi yêu cha mình, nhưng không có nghĩa là tôi muốn bán
rẻ tất cả tôn nghiêm của mình.” Vân Yên không nhịn được lớn t