
thấy một người không hề muốn
gặp. Hôm nay anh ta mặc chiếc áo dày tay màu tàn thuốc, quần jeans vá, quả đầu
đinh hình như được vuốt keo, từng sợ tóc vểnh lên đầy cá tính. Hứa Kỷ Dương vốn
đã rất đẹp trai, mấy năm nay trải qua môi trường ở Học viện kịch lại càng biết
cách kết hợp quần áo. Lúc Hứa Kỷ Dương đút tay trong túi quần đi vào, có vài cô
nàng liếc mắt về phía anh ta. Hứa Kỷ Dương dường như rất thỏa mãn với ánh mắt
đó, bước đi đầy vẻ kiêu ngạo.
Tiểu Ái vội vàng chạy đến ngồi ở một góc khuất, đưa tay ra
che nửa mặt. Nhưng Hứa Kỷ Dương vẫn thấy cô, lại còn rất tự nhiên chào hỏi.
Tiểu Ái ngẩng đầu lên gượng cười: “Có những người da mặt dày thật đó, lần trước
bị tôi mắng như vậy mà hôm nay vẫn còn vác mặt đến chào hỏi.”
“Em muốn nói thế nào tùy em, gần đây tâm trạng của anh đang
tốt, không ảnh hưởng gì.” Anh ta kéo ghế ngồi cạnh cô. “Đến casting à? Thế nào,
có cần anh giúp em đánh tiếng với người ở bên trong không kia không?” Vẫn là
giọng điệu quen thuộc: “Đừng có dùng ánh mắt nghi ngờ như vậy nhìn anh, nam
diễn viên chính mở miệng, đạo diễn cũng phải nể mặt chút chứ. Chỉ là một vai
phụ thôi mà, đơn giản!”
Hứa Kỷ Dương là diễn viên chính sao? Tiểu Ái lập tức thấy
buồn nôn như bị nuốt phải ruồi. Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, anh ta
phải trả bằng gì mới có thể lấy được vai nam chính này.
“Nói đến vai nam chính, anh lại quên mất không cảm ơn một
người.” Anh ta dương dương tự đắc tiếp tục nói, hoàn toàn không để ý đến ánh
mắt chán ghét của Tiểu Ái. Thực ra, trước đó trước đó từ tầng trên anh ta đã
nhìn thấy cô bước vào công ty, vì thế cố ý đến đây để báo thù chuyện lần trước.
“Muốn cảm ơn thì về nhà mà ôm bà vợ của anh, nói với tôi thì
có tác dụng gì?” Cô chế giễu Hứa Kỷ Dương nhưng một hồi lâu anh ta vẫn không có
phản ứng nào.
“Sai rồi! Lần này người anh phải cảm ơn có quan hệ gần gũi
với em, đương nhiên phải nói với em chứ.” Anh ta tiến sát lại gần Tiểu Ái, hạ
thấp giọng: “Giúp anh chuyển lời tới Dung Kỳ, thực sự cảm ơn anh ta ngày hôm đó
đã không trao vai diễn cho tôi, không phải như vậy, anh cũng sẽ không nghĩ đến
chuyện lấy bí mật của anh ta giao dịch với Thang Ân Nặc. Hôm nay, anh cũng
không thể có vị trí diễn viên nam chính này.”
“Anh đã làm gì?” Vẻ mặt Tiểu Ái nghi hoặc.
“Chẳng qua tiết lộ chút bí mật nhỏ của anh ta, em có muốn
nghe không? Muốn biết người anh trai tốt rốt cuộc có ý nghĩ gì với em không?”
Trong đáy mắt Hứa Kỷ Dương mang theo khoái cảm báo thù. Tiểu Ái sững sờ nhìn
anh ta, tại sao… ngay cả Hứa Kỷ Dương cũng biết?
“Nhìn dáng vẻ của em hóa ra chắc cũng đã biết rồi.” Anh ta càng
cười khoái trá hơn: “Ha ha, việc này thật nực cười! Trước đây khổ sở phục vụ ả
ta, cũng chỉ nhận được những vai diễn bình thường, bây giờ chỉ với một bí mật
nhỏ, đã đổi được vai nam chính thứ nhất. Phải nói là, anh trai em quả là có bản
lĩnh, không chỉ giữ chặt được em gái, mà ngay đến người phụ nữ như Thang Ân Nặc
cũng không cần tốn nhiều công sức vẫn có thể nắm gọn trong tay. Anh ở bên ả ta
lâu như vậy, nhìn thấy bao nhiêu người đến bên cạnh ả rồi ngậm ngùi ra đi. Chỉ
có Dung Kỳ, không phải làm gì, mà có thể lấy được số tiền đầu tư hàng tỷ đồng.
Để chiếm đoạt được Dung Kỳ, ả đã tốn bao nhiêu công sức lấy lòng, ngay cả việc
uy hiếp cũng đã dùng đến. Chỉ đang tiếc, anh ta rượu mời không uống, lại đơn
phương đi hủy hợp đồng. Sau khi mất đi số tiền đầu tư hàng tỷ, anh ta còn phải
bồi thường một số tiền lớn vì vi phạm hợp đồng nữa. Nghe nói gần đây anh ta
khốn khó đến mức nhà cũng phải bán. Ha ha, em nói xem anh có nên xem xét mua
nhà của anh ta hay không? Suy cho cùng, Dung Kỳ cũng chỉ vì bảo vệ người bạn gái
cũ của anh nên mới lâm vào thảm cảnh như vậy, anh thấy chết mà không cứu thì
không được hay cho lắm nhỉ?”
Dương Tiếu Ái cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện. Cô nhìn anh
ta, mắt dần dần híp lại: “Vì vai nam chính này, anh đã phải vất vả nhiều rồi!”
Trong đáy mắt đen nháy lóe lên những tia nhìn lạnh như băng, chỉ là lúc đó Hứa
Kỷ Dương đang vô cùng đắc ý, nên không chú ý đến mà thôi.
“Anh không chỉ phải “phục vụ bà vợ” của mình, mà còn diễn
vai khách mời hài hước. Hứa Kỷ Dương, lúc đầu tôi đúng là mù mắt mới phải lòng
anh. Anh không có lòng tự trọng hay sao? Mới bị Thang Ân Nặc đá đã quấn lấy
tôi, lại còn tìm Dung Kỳ gây chuyện để đòi vai diễn, lúc không được còn quay về
cầu xin Thang Ân Nặc, thậm chí không tiếc diễn vai thằng hề. Bây giờ, còn dám
đem những chuyện khôi hài đó phơi bày trước mặt tôi. Anh nghĩ rằng tôi sẽ vì
chuyện đó mà chịu kích động lớn sao? Còn nữa, sau khi làm những chuyện mất mặt
ấy, anh thấy mình rất thông mình, tài giỏi, muốn nhìn thấy vẻ mặt đố kị của tôi
sao? Hứa Kỷ Dương, anh bị điên rồi!”
“Anh không tin là bây giờ trong lòng em cảm thấy dễ chịu!”
Anh ta cắn răng căm giận.
“Anh vẫn còn chưa hiểu sao, tôi không hề quan tâm đến kết
quả casting ngày hôm nay. Còn về Dung Kỳ, chuyện của anh ấy không có liên quan
gì đến tôi. Những lời hôm nay anh nói với tôi, chỉ có thể chứng minh một việc…”
Tiểu Ái đứng dậy, vứt chiế