
Kỳ, cũng là người vợ đầu tiên của bố.
Thật không ngờ, lại có thể là người phụ nữ sắc nước hương
trời như thế này. So với người mẹ dung mạo bình thường của cô, người phụ nữ này
không biết là xinh đẹp hơn bao nhiêu lần. Chả trách vì thế lại sinh ra được
người con như Dung Kỳ. Nhưng cô chợt không hiểu, tại sao bố lại ly hôn với
người phụ nữ như thế này chứ?
“Tại sao lại đưa tôi đến nơi này?” Tiểu Ái nhìn chiếc cằm
với đường vòng cung dịu dàng, khẽ hỏi.
Anh quay đầu nhìn cô, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn đã lạnh băng
nhét vào trong túi quần. Động tác này vô cùng thân mật, lặng lẽ, khiến cô muốn
rút ra, nhưng lại bị sự sắc bén giữa hàng lông mày anh làm cho khiếp sợ. Gì
chứ? Còn dùng ánh mắt giết người để lườm cô sao? Tiểu Ái “hừ” một tiếng, nhưng
những ngón tay dần dần ấm lại dưới hơi nóng của cơ thể anh.
Đây là chuyện gì chứ? Thật là khó xử! Tiểu Ái bất lực và chỉ
có thể yên lặng đứng cùng anh trước bia mộ. Họ đứng trong nghĩa địa rất lâu,
anh không nói một câu nào, cô cũng chẳng buồn mở lời mà chủ yếu chỉ thấy lạnh.
Mùa đông trên núi gió thổi càng lớn, đứng một lát còn không sao, nhưng đứng lâu
thì người sẽ bị tê cứng. Tiểu Ái hoàn toàn không hiểu tại sao anh lại kéo cô
đến nơi này, và tại sao không nói lời nào.
Lúc chuẩn bị xuống núi, cuối cùng anh cũng nói chuyện: “Hôm
nay, em đến Tinh Hải casting đúng không? Vai nào vậy?”
“Vai phụ!” Tiểu Ái định rút tay ra, nhưng vẫn thất bại.
“Em phải chú ý chút. Công ty Tinh Hải này tuy vẫn được coi
là chính quy, nhưng có một hai nhà đầu tư thường thích ngắm vào những người mới
vào nghề.”
“Không liên quan đến anh!” Tiểu Ái rốt cuộc cũng tìm được cơ
hội hả lòng hả dạ duy nhất trong ngày.
Dung Kỳ quả nhiên tức giận, hàng lông mày nhíu chặt lại:
“Chuyện anh dặn dò thì em cứ ngoan ngoãn nghe lời.”
“Tại sao tôi phải nghe lời chứ? Cùng lắm thì bị người ta giở
trò quy tắc ngầm! Chẳng sao cả, dẫu sao thì không phải lần đầu tiên căn bản…
Á!” Ngón tay cô bỗng bị bóp chặt, đau đến mức như sắp gãy.
Tiểu Ái nhấc chân định đá, nhưng đối diện với khuôn mặt càng
lúc càng sa sầm, lạnh tanh của anh, cô không còn lòng can đảm để làm chuyện đó:
“Làm gì chứ? Tôi nói sai sao? Chuyện này anh là người hiểu rõ nhất mà. Còn nữa,
Thôi Thái Dạ mới là bạn trai của tôi, anh chỉ là người anh trai chẳng ra cái gì
cả. Bây giờ người đáng nổi giận phải là anh ấy…” Còn chưa kịp phản ứng lại, anh
đã cúi đầu hôn cô.
Đôi môi mềm mại lạnh giá, mang theo lực mạnh mẽ khó mà tưởng
tượng, khiến Tiểu Ái ngộp thở. Cảm giác này tựa như anh muốn ăn tươi nuốt sống
cô. Cô đẩy cánh tay anh ra, nhưng lại bị anh kẹp chặt hơn. Nụ hôn này không hề
giống với nụ hôn của Dung Kỳ. Trong kí ức của cô, chỉ có Thôi Thái Dạ mới có nụ
hôn cuồng nhiệt như thế. Có điều, lúc Thôi Thái Dạ hôn, cô sẽ không có cảm giác
hoa mắt chóng mặt, trong cơ thể cô, cũng không nhói lên sự đau đớn mãnh liệt
nhưng thuần túy như thế này.
Rất đau! Thực sự rất đau! Chân tay, lục phủ ngũ tạng cô như
sắp bị nghiền nát thành tro bụi.
Trong giây lát, đầu cô bất chợt lóe lên ý nghĩ đáng sợ. Nếu
như, nếu như anh không phải là anh trai cô, nếu như họ không có quan hệ huyết
thống, thì tốt biết bao!
Nếu thật sự như thế… Thì tốt biết bao!
Trời ơi! Cô quả nhiên là bị điên mất rồi!
Hơi thở trên môi bỗng rời đi, anh vuốt ve khuôn mặt cô, động
tác đó cẩn thận từng li từng tí gần như lưu luyến. Từng chút từng chút một, tựa
như muốn dùng đầu ngón tay để ghi nhớ dung mạo cô.
“Bất kỳ lúc nào, cũng đừng đem mình ra để đùa giỡn. Còn nữa,
những chuyện liên quan đến cậu ta, đừng nhắc trước mặt anh.” Trong đáy mắt đó,
như lóe lên nỗi đau sâu kín. Tiểu Ái cụp mắt xuống, cười thê lương, giọng nói
mang theo sự khiêu khích: “Sao nào? Bọn anh không phải là anh em tốt sao?”
“Em thừa hiểu ý của anh, cứ coi đó là yêu cầu cuối cùng của
anh đối với em.” Anh buông cô ra, đôi mắt khôi phục lại sự lạnh nhạt xa cách
ban đầu: “Đi thôi, sau khi về nhà nhớ đừng có nhắc chuyện nghĩa địa với bố.”
“Ai quay về nhà?” Tiểu Ái tủi thân lùi về phía sau một bước, lập tức lại bị anh kéo xuống nùi: “Muốn về nhà anh tự về. Tôi không về.” Bây giờ điều cô sợ nhất là cùng Dung Kỳ xuất hiện trước mặt bố mẹ. Nhưng đáng tiếc, anh không hề để ý đến cô, lại một lần nữa nhét cô vào trong xe.
Anh không về nhà ngay, mà trên đường còn rẽ vào siêu thị. Giống như trước giờ, ở những nơi xuất hiện, anh đều thu rất nhiều ánh mắt ngẩn ngơ, hâm mộ, từ những người xung quanh. Hôm nay lại càng có nhiều ánh mắt ngưỡng mộ hơn, chỉ vì anh luôn nắm lấy tay cô không rời. Lo sợ cô sẽ chạy mất sao? Thật ra cô vẫn còn ý định muốn bỏ chạy. Cho dù người khác không rõ quan hệ của họ, cũng không có nghĩa là sự thật sẽ được thay đổi.
Thấy họ về nhà, bố mẹ rất vui mừng. Dung Kỳ mang thức ăn vào nhà bếp, nói bữa cơm hôm nay sẽ do anh nấu. Bà Dung vui mừng vì được nhàn hạ, đừng trong nhà bếp xem một lát rồi kéo Tiểu Ái ra tán gẫu.
Tiểu Ái đầu óc để đâu đâu, sau đó thấy bố đi vào thư phòng lấy đồ, cô lập tức đi theo.
“Sao vậy, bảo bối, có lời nào muốn nói với bố hả?” Bố cưng nựng véo