
đột nhiên thấy nổi da gà: “Anh, tại sao anh có thể tùy tiện
hôn tôi chứ?”
“Là do em tự nói đấy chứ! Chỉ là một nụ hôn thôi mà, chẳng
có gì đáng kể!” Anh dường như vẫn còn tức giận, nhưng trên khóe miệng đã gắn
một nụ cười thỏa mãn. “Sao nào? Bây giờ nếu cảm thấy bị thiệt, em có thể hôn
lại anh.” Hơi thở của Thôi Thái Dạ phả bên tai, rồi bất ngờ hôn nhẹ lên vành
tai của Tiểu Ái. Dường như vì bất ngờ vượt qua giới hạn, khiến cho những cảm
xúc đã được xác định rõ ràng lại càng trở nên trắng trợn hơn.
“Ai muốn hôn anh? Anh phong lưu như vậy, làm sao biết được
có bị lây nhiễm gì không…” Vừa nghĩ đến vài tiếng trước, anh ta có thể vẫn đang
thân mật với người phụ nữ khác, gai ốc trên người Tiểu Ái càng nổi lên rõ ràng
hơn.
“Dung Tiểu Ái!” Đáy mắt Thôi Thái Dạ lập tức bốc hỏa.
“Được rồi, được rồi, coi như tôi không nói gì! Bây giờ không
sao nữa chứ, cầu xin anh để tôi về nhà đi!” Tiểu Ái đẩy cánh tay vướng víu của
anh ra, dùng tốc độ nhanh nhất nhảy ra khỏi xe rồi lên tầng.
Thôi Thái Dạ hoàn toàn ngỡ ngàng, người con gái được anh hôn
lại có kiểu phản ứng này ư? Thật sự quá kinh ngạc!
Lúc nhận được cuộc gọi của Tư Nhã, Tiểu Ái đang buồn rầu
ngồi thu mình trên xe. Người đang lái xe bên cạnh không thể hiện chút ấm áp nào
khiến Tiểu Ái cảm thấy rất buồn tẻ. Tiếng chuông điện thoại chưa vang được mấy
hồi đã bị cô ấn tắt. Biết Tư Nhã muốn tìm mình nói chuyện nhưng vì vướng “ngọn
núi lửa” ngay bên cạnh, cô chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.
Không lâu sau, tin nhắn được gửi tới: “Con bé chết tiệt kia,
con sói đỏ cuỗm cậu đi mất rồi à?”
Trong khoang xe không có âm nhạc, tiếng chuông điện thoại
vang lên liên tiếp cực kì khó chịu, liếc nhìn gương mặt lạnh lùng của người bên
cạnh, Tiểu Ái chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng rồi mới trả lời tin nhắn:
“Không phải con sói cậu nghĩ đâu, yên tâm đi!”
Tin nhắn của Tư Nhã được gửi đến với tốc độ nhanh chóng mặt:
“Vậy là con sói nào? Cậu đừng có lừa mình đó! Nếu như con sói đó dám ra tay với
cậu, mình sẽ cào xước, đập nát kính, tháo bánh chiếc DBS của anh ta!”
Tiểu Ái không nhịn được cười. Không hổ danh là chị em, ngay
cả cách thức uy hiếp trả thù cũng y như nhau.
Mấy ngày trước sau khi Tiểu Ái kể với Tư Nhã chuyện Thôi
Thái Dạ hôn cô, vẻ mặt Tư Nhã lập tức như kiểu “mình đã sớm tiên liệu được
rồi”, ngay cả cách xưng hô cũng nhất loạt đổi thành “con sói kia”, khiến cô chỉ
biết cười sặc sụa.
Tiểu Ái tiếp tục trả lời: “Yên tâm, thật sự không phải con
sói đó. Là anh trai mình. Bố mình bị ốm, bọn mình đang trên đường về nhà. Có
thể phải mất ba, bốn ngày!”
Tư Nhã lập tức gửi đến một chuỗi dấu chấm than: “!!! Chú bị
bệnh sao không nói với mình? Lẽ ra nên rủ mình đi cùng bọn cậu về chứ? Cậu thật
là không hiểu chuyện gì cả! Chú vừa đẹp trai vừa hiền từ, nhớ lại trước đây chú
đã săn sóc mình nhiều như thế nào!”
Tiểu Ái: “Nhã Nhã à, chúng ta mới quen nhau hồi đại học mà!
Cậu đã gặp bố mình lúc nào?”
Tư Nhã: “Mình nhìn ảnh tưởng tượng không được à!”
Tiểu Ái: “Được! Rất được!”
Tư Nhã: “Con bé chết tiệt kia, cảm giác được ngồi trong xe
S600 thế nào hả? Cậu nhớ mấy ngày tới phải giúp mình trông coi Dung Kỳ, đừng để
người yêu hồi trung học thanh mai trúc mã gì đó cướp mất đấy!”
Tiểu Ái: “Thôi đi! Cậu cho rằng mình có thể trông coi anh ấy
hả? Hơn nữa, bố mình đang bị bệnh, lấy đâu ra thời gian để ý những chuyện đó!”
Tư Nhã: “Vì thế đáng lẽ cậu phải để mình về cùng với bọn
cậu. Trời ơi, chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt đẹp trai của Dung Kỳ với chiếc xe S600
kia, tim mình lại đập dữ dội… Mấy ngày nữa không biết sẽ có bao nhiêu đứa con
gái như hùm như sói bổ nhào vào anh cậu! Hức hức…”
Đến đây thì Tiểu Ái không còn lời nào để đáp lại nữa. Cô
nhìn vào khuôn mặt Dung Kỳ. Đúng vậy, các đường nét trên khuôn mặt anh đẹp
thanh thoát, mắt, mũi và môi giống như kiệt tác của thượng đế. Nhưng vấn đề là,
bao nhiêu năm nay đã có rất nhiều cô gái muốn đến với anh, nhưng cô chưa thấy
anh đáp lại tình cảm của bất kỳ ai dù chỉ một chút thôi. Hi vọng Tư Nhã lần này
giống như những lần trước, chỉ là nhất thời hứng lên, chứ không thì e rằng cô
sẽ bị ngã một vố đau.
Thời gian lái xe đến thành phố Z chỉ mất hai tiếng đồng hồ,
trên đường đi cũng thuận lợi nên buổi trưa xe đã dừng lại phía trước nhà. Từ
hôm bị ngã xuống nước mấy ngày trước, đến giờ vẫn còn ho và nghẹt mũi, nhưng vì
thích mặc áo đẹp nên Tiểu Ái chỉ khoác chiếc áo len mỏng đến đầu gối, trong khi
nhiệt độ hôm nay lại giảm. Vừa xuống xe cô lạnh đến nỗi hắt hơi liên tục.
Một chiếc áo vest màu đen được phủ lên đầu Tiểu Ái, khi kéo
chiếc áo vest xuống, cô thấy Dung Kỳ đã đi vào hành lang. Trên người anh chỉ
còn sót lại chiếc áo mỏng manh.
Cái tên này gần đây đối xử với cô xem ra khá tốt, chả trách
người ta hay nói khoảng cách sinh ra tình cảm, lúc trước chuyển đi thật là một
lựa chọn sáng suốt. Tiểu Ái khoác áo vest, trên đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của
anh.
Nhà cô ở trên tầng năm, tầng cao nhất của khu dân cư. Căn hộ
được thiết kế theo kiểu gác xép, có bốn phòng, trong đó phòng khách có diện
tích