
ay về đoàn
làm phim thăm dò, nghe mấy nhân viên bàn tán xôn xao về Ngọc Long Tuyết Sơn,
sông Lệ và khe Lam Nguyệt ở Vân Nam đẹp như thế nào, đường Tứ Phương cổ kính ra
sao, cá ở đại lý Nhĩ Hải tươi ngon thế nào… trong lòng cô lại có chút chạnh
lòng.
Đáng ghét nhất là Ando Ruki, từ sau vụ việc hôn môi lần
trước, mỗi lần thấy cô ở đoàn làm phim, cậu ta lại liếc mắt đưa tình trao cho cô
nụ hôn gió, khiến cô sởn gai ốc.
Trong một chuỗi các sự việc vừa vụn vặt vừa phiền muộn, việc
duy nhất an ủi Tiểu Ái là nguyện vọng quảng cáo của cô sắp thành hiện thực.
Nhưng để điều đó thành hiện thực thì lại không dễ chút nào, ngược lại, vì hợp
đồng quảng cáo đó Tiểu Ái còn gặp tổn thất nặng nề.
Đó là chuyện sau khi quay về thành phố S chưa được mấy ngày,
Thôi Thái Dạ nhớ lại chuyện hôm trước khi cô gác máy, liền lấy quảng cáo nước
hoa quả ra dụ dỗ cô: “Bảo anh biến đi đúng không? Nói anh vô vị đúng không?
Được được, em lợi hại lắm! Công việc này, anh thấy hay là trao cho một em gái
biết điều thì hơn!”
Anh anh muốn trao cho người khác, vậy mà còn đem ra để khiến
cô lay động sao? Trong lòng Tiểu Ái thầm nghĩ, anh rõ ràng coi tôi là đồ thiểu
năng dễ bỡn cợt. Nhưng suy cho cùng, vì vẫn là sinh viên của khoa Diễn xuất,
nên Tiểu Ái lập tức lệ rơi lã chã nhào về phía Thôi Thái Dạ: “Nhị thiếu gia!
Anh không được để bụng chuyện hôm trước. Lúc đó tâm trạng em không vui, mặc dù
nói nhưng lại không suy nghĩ gì hết. Em sao có thể bảo anh biến đi chứ! Anh đi
rồi, em có thể tìm đâu được một đại gia vừa đẹp trai hào hoa, vừa khí chất hơn
người, lại thực lực phi phàm như anh đây!”
Thôi Thái Dạ suýt chút nữa bật cười, nhưng vẫn kìm nén được,
tiếp tục hất mặt lên trêu chọc Tiểu Ái: “Hóa ra em chỉ coi anh là chỗ dựa của
mình thôi sao? Được, coi như anh đã biết!”
“Nhị thiếu gia! Em lại nói sai rồi! Anh sao có thể chỉ là
chỗ dựa thôi chứ! Anh luôn là thần thánh, là thần tượng của em! Nếu không có
anh, em hoàn toàn không thể nhận được vai diễn, mà chỉ có thể đến quán bar làm
thêm!”
“Nói như vậy, anh chỉ là người em có thể lợi dụng được đúng
không?” Nhìn cô bé này trở mặt, giả khóc thật thú vị. Biết rõ Tiểu Ái đang diễn
kịch nhưng Thôi Thái Dạ không hề tức giận, tâm trạng ngược lại càng vui vẻ hơn.
“Đương nhiên là không phải rồi!”
“Vậy là như thế nào?”
Tiểu Ái cười làm lành: “Anh không phải là bạn trai hợp đồng
của em sao? Nói cách khác, anh chính là chủ nhân của em, lời nói của chủ nhân
em sẽ răm rắp nghe theo. Bảo sao nghe vậy, không bao giờ làm loạn nữa.”
“Bảo gì nghe nấy?” Thôi Thái Dạ nhếch mày, ánh mắt toát lên
vẻ suy ngẫm nhưng lại ẩn chứa gian ý. Tiểu Ái thấy vậy cảnh giác, quả nhiên
Thôi Thái Dạ mở nói: “Vậy em đến đây hôn anh một cái rồi nói tiếp… Thế nào,
không bằng lòng à?”
“Ha ha, sao lại có thể không bằng lòng cơ chứ!” Tiểu Ái mỉm
cười dịu dàng tiến lại, nhưng trong lòng đang thầm chửi rủa: “Đồ sắc lang chết
tiệt, đồ quỷ phong lưu! Ngay đến em gái của bạn tốt cũng không tha! Hôn một cái
à? Coi tôi là gái gọi hộp đêm sao? Chuyện lần trước bị anh cưỡng hôn, tôi còn
chưa tính sổ, anh lại có thể làm vậy với tôi ư? Mai sau nổi tiếng, tôi sẽ cho
anh biết tay!”
Tiểu Ái chu môi hôn mạnh lên má Thôi Thái Dạ, nhưng thực ra
là cố ý đập vào thì đúng hơn. Mùi hương nam tính hòa quyện với nước hoa Eau de
Cologne quen thuộc của Thái Dạ khiến Tiểu Ái nhớ đến cảnh tượng trong xe tối
hôm đó. Coi như nhắm mắt hôn một con sói! Tiểu Ái cầm giấy nhận đóng quảng cáo,
trong lòng cứ nghĩ như vậy để an ủi bản thân.
“Đã thỏa thuận xong xuôi rồi, giống như lần trước, đi phỏng
vấn chỉ mang tính hình thức, rồi ký hợp đồng luôn!” Thôi Thái Dạ dựa vào
sô-pha, ngón tay vô thức chạm vào má. Nơi đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của Tiểu
Ái, mang theo mùi hương nhẹ nhàng và cảm giác lâng lâng kỳ lạ bao trùm. Nhìn
ánh mắt trong trẻo, thấp thoáng ý cười của Tiểu Ái, Thôi Thái Dạ không kìm
được, nén tiếng thở dài. Trước đây, phụ nữ bên cạnh mặc dù rất nhiều nhưng anh
vốn không thích đặt họ và công việc cùng nhau. Lúc này không biết đầu óc thế
nào mà chỉ vì dáng vẻ vui mừng của cô, anh lại phá lệ lấy quảng cáo này về.
Thực ra người ta cũng đã tìm được đối tượng phù hợp, chỉ vì người mở miệng là
anh nên họ mới nể mặt thôi.
Chỉ vì Dung Tiểu Ái, anh đã phải hao tâm tổn sức, làm trái
với nguyên tắc, thế mà còn bé này vẫn chỉ biết diễn kịch để đối phó với anh.
Càng nghĩ anh lại càng thấy buồn lòng. Bất lực thì có bất lực, nhưng những việc
anh đã quyết thì chưa bao giờ do dự. Xem ra, đã đến lúc anh phải cân nhắc làm
thế nào để thỏa hiệp với Dung Kỳ.
Tiểu Ái những ngày gần đây thường hay nhìn lịch tính ngày
tháng. Ngày mười bốn tháng mười hai, Dung Kỳ sẽ đưa đoàn làm phim đi Vân Nam.
Nghĩ đến một tháng được tự do, Tiểu Ái thấy rất vui, chỉ là bên cạnh niềm vui
đó, lòng cô vẫn còn chút muộn phiền.
“Khá lắm! Bé con cuối cùng cũng lớn rồi, có sự tự giác của
người em biết lo lắng cho anh trai. Quả là có tiến bộ, rất đáng khen!” Tư Nhã
giả bộ như thật, xoa đầu Tiểu Ái.
Tiểu Ái đang khom người nằm trên giường, trợn m