
tắm dưới vòi nước, nước từ vòi hoa sen chảy xuống. Cho dù bây giờ
đang là tháng chín nhiệt độ hơn 30ºC, thế nhưng bị nước lạnh dội lên người lại
vô cùng khủng khiếp. Lớp trang điểm trên mặt Tiểu Ái hoàn toàn đã bị rửa trôi,
đường viền kẻ mắt thì loang lổ, nhìn giống như một chú gấu trúc đang khóc.
“Đừng dội nước nữa! Em sắp chết rồi! Khụ khụ... Lần sau em
không dám nữa!” Bị đè trong bồn tắm, cô ra sức đập vào những viên gạch men phía
trước, chỉ hận rằng bản thân không thể nào sinh ra sức mạnh thần kỳ đập vỡ bức
tường, mở đường để chạy trốn.
“Không dám?” Dung Kỳ hừ một tiếng lạnh lùng, lực ở tay không
hề giảm: “Anh chưa thấy em bớt phóng túng lần nào cả. Từ lâu anh đã cảnh cáo
em, trong thời gian học hành không được phép gây chuyện thị phi!”
“Em nào có gây chuyện thị phi đâu! Chỉ là tham dự một buổi
party thôi mà, bây giờ ai chẳng thế!”
“Đừng cho rằng anh không biết trong lòng em đang tính toán
gì.” Đôi lông mày lưỡi mác của anh nhíu lại, trong lời nói hàm chứa sự căm
ghét: “Ban đầu ai từng nói với anh sẽ biết tự trọng. Nghề này nhiều thị phi như
thế nào trong lòng em hiểu rõ hơn ai hết. Đừng có giả vờ vô tội nữa!”
“Ai không biết tự trọng?” Vừa lạnh, vừa đau lại còn bị mắng,
mọi tức giận tích tụ trong Tiểu Ái đều tuôn trào: “Anh dựa vào cái gì mà nói em
không biết tự trọng? Khụ khụ... Mới chỉ quay về thôi đã hung dữ với em như vậy!
Em đã lớn rồi, anh có thể cho em một chút nhân quyền được không? Ngay cả đến bố
mẹ còn không quản lý em như thế thì anh dựa vào cái gì chứ?”
“Dựa vào cái gì?” Anh vẫn rít lên lạnh lùng: “Mấy năm đại học,
em ở nhà của ai, dùng tiền của ai? Bây giờ còn nói chuyện nhân quyền với anh
hả? Anh nói cho em biết, một ngày còn là anh trai em, anh còn có quyền quản lý
em. Đừng có nghĩ trước mắt anh làm những chuyện không biết tự trọng. Em tắm rửa
sạch sẽ ngay cho anh!”
“Em có chỗ nào không
sạch sẽ chứ?” Tiểu Ái vừa tức vừa cuồng, sắp khóc đến nơi. “Rốt cuộc là chỗ nào
không sạch sẽ chứ? Chẳng có ai lại nói em gái mình như vậy cả. Anh vẫn luôn căm
ghét em đúng không?...” Tiểu Ái quay đầu lại, đôi mắt đen nháy tràn đầy sự oán
trách: “Nếu như anh đã căm ghét em như vậy! Thì đừng có quan tâm đến em nữa...
Khụ khụ!” Cô sặc nước, ho một lúc lâu, vẫn ngang bướng cãi: “Đừng nghĩ là anh
tài giỏi lắm! Cùng lắm trả lại phòng và tiền cho anh!”
“Đó là do em tự nói ra đấy nhé!” Cuối cùng Dung Kỳ cũng
buông tay, vứt vòi hoa sen sang một bên, lấy khăn lau nước bị bắn lên người:
“Nếu muốn sau này anh không quản lý em nữa, thì hãy trả hết tiền học phí hơn ba
năm nay cùng tiền sinh hoạt phí cho anh, sau đó dọn khỏi nơi này. Nếu em làm
được, anh cũng làm được.”
Khi đôi mắt màu trà lạnh lùng nhìn xuống, vẻ mặt của Dung
Tiểu Ái liền trở nên yếu đuối. Giống như đã sớm dự đoán được, Dung Kỳ mỉm cười
mỉa mai rồi đi thẳng ra ngoài. Dung Tiểu Ái nằm sấp trong bồn tắm, bắt đầu khóc
nức nở.
Vốn dĩ hi vọng ba năm qua ở nước ngoài, tính tình anh sẽ có
chút thay đổi, kết quả ngày đầu tiên quay về đã dạy dỗ cô rồi. Những ngày sau
này cô biết sống thế nào đây? Lẽ nào... sẽ lại giống như trước kia, đứng dưới
bầu trời xanh của anh, cô quay trở về làm một học sinh ngoan hiền, hàng ngày
chỉ biết ngoan ngoãn từ nhà đến trường rồi từ trường về nhà thôi sao? Trời ơi!
Thế này chẳng khác gì giết chết cô cả! Chỉ cần nghĩ đến những ngày tháng hồi
trung học, cô lại thấy lạnh cả sống lưng.
Có nhiều lúc Dung Tiểu Ái cảm thấy cô giống như cô bé Lọ
Lem, mặc dù không có dì ghẻ và chị gái độc ác nhưng lại có một người anh vô
cùng lạnh lùng, hà khắc và còn quá ưa sạch sẽ.
Ba năm một sự khác biệt, sự khác biệt ấy giữa cô và Dung Kỳ
là hai lần rưỡi.
Với khoảng cách bảy năm đằng đẵng, anh với con người của
thời đại đó không hiểu rõ được cô, và cô với con người ở thời đại này lại càng
không có cách nào hiểu rõ được anh.
Sau mấy ngày chùn bước cam chịu cuộc sống khổ cực của một
học sinh ngoan hiền, Dung Tiểu Ái gần như suy sụp đến nơi, ngay cả Hình Tư Nhã
một người luôn yêu thích trai đẹp cũng phải bắt đầu oán thán. Trước kia, cứ mỗi
lần không có tiết học, hai cô nếu không cùng đám bạn đi hát hò ăn uống, thì
cũng đến hộp đêm ăn chơi trác táng. Học viện Nghệ thuật Điện ảnh thành phố S
cái khác không có chứ trai xinh gái đẹp thì không hề thiếu. Hơn nữa vì Học viện
m nhạc ngay bên cạnh nên mỗi lần như vậy luôn có thể tìm thấy cả đám đông đi
cùng. Thực ra, mọi người tụ họp lại với nhau không phải làm chuyện gì mờ ám, mà
chỉ để hiểu rõ về nhau hơn, bởi vì rất nhiều thứ rồi cũng sẽ thay đổi, một khi
đã chính thức bước chân vào giới showbiz, những kiểu tụ họp như vậy sẽ chẳng
thể nào có được nữa, vì thế đa phần thời gian họ đều chơi bời thỏa thích.
Tiểu Ái và Tư Nhã đã trở thành sinh viên năm tư khoa Diễn
xuất truyền hình. Bước vào năm thứ ba các cô cùng với các nữ sinh khác trong
khoa bắt đầu tham gia diễn thử các tác phẩm nhỏ. Tuy trước đó, quan hệ giữa họ
vốn khá tốt, nhưng vẫn khó tránh khỏi xảy ra một vài mâu thuẫn, xung đột. Chỉ riêng
hai cô, vì tính tình thẳng thắn và quan ni