
hưa đóng xong, tạm thời ở nhờ Khách xá thanh một thời gian, muội muội không để tâm chứ.”
Nghe đến hai chữ “Bán giường”, cho dù là Thẩm U Tâm luôn điềm tĩnh ung dung cũng lộ ra biểu hiện kinh ngạc ngơ ngác, nhưng tiếp đó lại cười dịu dàng: “Vương phủ là nhà của tẩu tẩu, Khách xá thanh cũng ở trong Vương phủ, muội vốn là khách, sao có thể để tâm. Tẩu tẩu nói vậy há chẳng phải khiến muội không chốn dung thân sao.”
“Ta chỉ sợ quấy rầy sự thanh tịnh của muội muội thôi.”
“Đâ có, một mình muội đang cảm thấy buồn chán vô vị, chép thơ để giết thời gian đây, tẩu tẩu đến vừa hay có thể trò chuyện với muội.” Nói xong Thẩm U Tâm liền đưa Mộ Dung Tuyết vào thư phòng mình.
Mộ Dung Tuyết vừa nhìn thấy thư phòng này, một mùi chua ngòm xông thẳng lên mũi, khiến sống mũi bị ngâm đến nhũn ra. Bài trí ở đây rõ ràng là một phiên bản thu nhỏ của thư phòng Ẩn Đào các.
Thư án cũng bằng gỗ tử đàn, bên trên cũng có một con tỳ hưu chặn giấy, tờ giấy bên dưới có viết mấy câu thơ.
“Trơ mình lặng bước Tây lâu, trăng vòng câu.
Tịch mịch ngô đồng viện thẳm, khóa thanh thâu.
Cắt chẳng nổi, gỡ càng rối, mối ly sầu”[1'>.
[1. Tường kiến hoan kỳ 2, thơ Lý Dục, Nguyễn Chí Viễn dịch.'>
Đây rõ ràng là một bài thơ tình, ở tầng hai của Ẩn Đào các, lúc này phải chăng hắn đang nhìn về Khách xá thanh bên này, nhớ nhung Thẩm U Tâm?
Nghĩ đến đây, giọng nàng càng khàn hơn: “Chữ muội muội thật đẹp.”
“Tẩu tẩu quá khen.”
“Muội muội đang nhớ ai sao?” Giấm trong lòng nàng đã như nước ngập Kim sơn, xông thẳng lên cổ họng, chỉ thiếu điều hỏi thẳng: Có phải muội đang nhớ Vương gia không?
“Tẩu tẩu nhìn ra rồi sao?” Thẩm U Tâm ngại ngùng cười cười, cầm bài thơ để trên giá nến, bị ánh lửa bùng lên đốt thành tro bụi.
Mộ Dung Tuyết nuốt giấm chua trong cổ xuống, hỏi: “Người đó có biết muội đang nhớ mình như vậy không?”
Thẩm U Tâm đỏ mặt, “Chắc là không.”
Mộ Dung Tuyết cười chua ngòm: “Vậy muội có viết một trăm một ngàn lần người đó cũng không biết đâu.”
Thẩm U Tâm đỏ mặt, mỉm cười không nói.
“Nếu ta là muội thì sẽ trực tiếp nói cho người đó biết.”
“Vậy sao được?”
Mộ Dung Tuyết buột miệng: “Có gì mà không được, nếu muội ngại thì ta sẽ nói thay muội.”
Mặt Thẩm U Tâm càng đỏ như ráng chiều, dưới ánh đèn thật vô cùng diễm lệ.
Tim Mộ Dung Tuyết như co rút lại, người nàng ấy thích rốt cuộc có phải là Gia Luật Ngạn không? Nàng nhìn chằm chằm đôi môi xinh xắn đỏ hồng của Thẩm U Tâm, chờ nàng ấy thốt ra ba chữ để tùng xẻo tim mình. Tính nàng hào sảng, cho dù là chết cũng phải thật thống khoái, hận nhất là đao cùn giết người.
Nhưng Thẩm U Tâm cúi đầu xấu hổ cười, “Ý tốt của tẩu tẩu muội xin nhận.”
“Người muội muội thích là ai vậy, có thể cho ta biết không?” Mộ Dung Tuyết cười khan, tim cứ như bị vò thành một nùi.
Thẩm U Tâm ngước mắt, im lặng nhìn nàng, trong mắt âm thầm gợn sóng, dường như trong lòng đang đấu tranh có nên cho nàng biết không.
Mộ Dung Tuyết véo lòng bàn tay, hận không thể chui vào lòng nàng ấy xem thử người đó rốt cuộc là ai.
Vào lúc này, chỉ nghe dưới sảnh vang lên giọng Gia Luật Ngạn.
“Đi gọi Phu nhân ra đây.”
“Dạ.” Đinh Hương đáp một tiếng, đến trước cửa nói: “Phu nhân, Vương gia đến rồi.”
Mộ Dung Tuyết đã nghe thấy giọng hắn, lòng càng thêm chua xót, hắn đúng thật là quan tâm tắc loạn mà, bước trước nàng vừa đến đây bước sau hắn đã theo ngay. Đây là lần thứ hai rồi, có thể thấy mỗi giờ mỗi khắc hắn đều quan tâm động tĩnh của Khách xá thanh.
Nàng chua ngòm bước ra khỏi phòng, đứng dưới mái hiên nhìn Gia Luật Ngạn. Miệng nhếch cao đến mức có thể treo được một chiếc bình.
“Theo ta về.” Hắn nhíu mày nhìn nàng.
“Về đâu?”
“Nàng nói xem.”
Mộ Dung Tuyết chợt vui mừng, lẽ nào… Nhưng nàng vẫn không dám chắc chắn, vì vừa rồi hắn đã triệt để cự tuyệt nàng.
Hắn thấy nàng bất động, bước tới vài bước kéo tay nàng xuống bậc thềm.
Thẩm U Tâm thấy Mộ Dung Tuyết và Gia Luật Ngạn, mặt lộ ra ý cười nhạt. Là ngưỡng mộ hay đố kỵ? Mộ Dung Tuyết vẫn chưa phân rõ thì đã bị Gia Luật Ngạn kéo ra khỏi Khách xá thanh.
Vừa ra khỏi cửa, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng được lắm, lại còn đến ở đây nữa.”
Nàng chu miệng nói: “Chẳng phải chàng nói ngoài Ẩn Đào các ở đâu cũng được sao?”
Hắn nghẹn lời trong chốc lát, chỉ đành nghiến răng nói: “Được, cho nàng ở Ẩn Đào các, sau khi đóng giường xong thì về Mai quán.”
“Nè, là chàng cho thiếp ở đó.” Lòng nàng đã vui đến mức nở hoa, nhưng vẫn cố ý làm ra vẻ giận dỗi.
“Phải, là ta cho nàng ở.” Hắn gằn từng chữ lặp lại một lần, thật hận không thể cắn nàng một miếng.
Trương Long nhìn thấy Mộ Dung phu nhân đi rồi trở lại, tròng mắt cứ như rơi xuống giày, không thể nào, hắn hoa mắt rồi phải không… Quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà.
Vào Ẩn Đào các, Gia Luật Ngạn nghiêm túc nói: “Lúc không có ta thì không được vào thư phòng.”
“Dạ.” Mộ Dung Tuyết sảng khoái đáp lời, ý cười không nhịn được mà lan ra khóe môi.
Hắn bất lực xoa xoa mi tâm, cất bước vào thư phòng. Gặp phải nàng thật hết cách.
Không bao lâu đã nghe thấy bên ngoài vang lên một vài thanh âm nho nhỏ, Gia Luật Ngạn xưa nay thích yên tĩnh