
mươi bước xuống, cô mặc áo vải hoa nhỏ, cùng váy xếp rộng bằng lụa xanh, búi tóc tròn, dung mạo đẹp đẽ, thanh tú đoan chính, rõ ràng là khuê tú nhà đại gia.
Thiếu phụ bước xuống cầu thang, rảo chân chạy tới hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Cô nhà cháu bị ngất xỉu, muốn kiếm một nơi nghỉ ngơi... phu nhân có thể giúp được không ạ?” An Long Nhi nói.
Thiếu phụ nhìn Jack và An Long Nhi, rồi lại ra ngoài cửa nhìn cỗ xe ngựa kiểu Tây của bọn họ, thấy có vẻ cũng không giống người xấu, bèn nói: “Được được được, cứ vào sảnh bên rồi tính sau, A Hoa, mau đi kê ghế...”
Sau một phen cuống cuồng, Lục Kiều Kiều đã được sắp xếp cho nằm trong sảnh phía Bắc ở tầng một tòa nhà họ Trương, A Hoa bưng đến một chậu nước nóng, vắt khăn bông lau mặt cho cô, Lục Kiều Kiều rốt cuộc cũng từ từ mở mắt ra.
“Kiều Kiều không sao rồi, vị phu nhân này cho chúng ta vào nghỉ ngơi...” Jack âu yếm dùng tay vuốt ve vầng trán Lục Kiều Kiều, an ủi cô.
“Ừm...” Lục Kiều Kiều đáp một tiếng, đoạn quay mặt sang, yếu ớt nói với vị phu nhân kia: “Đa tạ phu nhân... chúng tôi có thể ở đây nghỉ ngơi một đêm được không? Tôi không đi nổi nữa rồi, chúng tôi có thể trả tiền phòng...”
“Được được, mấy vị cứ nghỉ tạm một hôm đi, gọi tôi là Tú Liên được rồi, cô tên là Kiều Kiều phải không?” Tú Liên phu nhân lòng dạ thiện lương, nét mặt hòa nhã, tỏ ra rất khoan dung độ lượng. Cô hỏi Lục Kiều Kiều: “Sao cô lại ngất xỉu như thế, có biết mình bị bệnh gì không?”
“Tôi không có bệnh, trước nay vẫn hút thuốc phiện... giờ muốn cai; từ hôm qua đến hôm nay chưa hút cữ nào, nên mới khó chịu thành ra như thế.” Lục Kiều Kiều cười khổ đáp.
Tú Liên phu nhân dịu dàng nói: “Cai thuốc phiện mà đột ngột dừng ngay sẽ rất vất vả, cũng tổn hại sức khỏe nữa, cô muốn cai thuốc phiện thì không thể gượng ép được... công tử nhà tôi cũng hút thuốc phiện nhiều năm, hai năm trước mới cai dứt được đấy, trước sau phải tốn hơn một năm trời; toàn là dùng cao nấu từ vỏ cây quế trộn vào cao thuốc phiện, dần dần tăng lượng cao vỏ quế lên, đến khi không còn thuốc phiện nữa thì coi như cai xong...”
Lục Kiều Kiều nhìn gương mặt Tú Liên phu nhân, hai hàng lông mày càng lúc càng nhíu chặt lại.
Tú Liên phu nhân thấy Lục Kiều Kiều không nói năng gì, trong lòng thầm nghĩ, chắc cô gái này sợ đớ người ra rồi, nên lại cất tiếng nói: “Kiều Kiều không cần lo lắng, công tử nhà tôi khi ấy một ngày hút ba mươi mấy cữ thuốc mà cũng cai được, giờ một ngày cô hút chừng nào?”
“Mười mấy cữ...”
“Thế thì nhất định cai được, yên tâm đi...” Tú Liên phu nhân mỉm cười hiền hòa, đưa tay xoa nhẹ lên trán Lục Kiều Kiều nói: “Giờ cô lên phòng trước đã, lát nữa tôi bảo A Hoa mang nước cho cô lau người, nghỉ ngơi cho khỏe rồi tính sau... Giờ cô muốn ăn gì không?”
“Ừm, muốn ăn.... nó tên là Long Nhi, anh ta là Jack, phiền Tú Liên phu nhân kiếm thứ gì cho bọn họ ăn với, tiền chúng tôi xin trả đủ.” Lục Kiều Kiều nói.
“Được rồi, được rồi, cô đừng nói nhiều nữa, trên lầu chúng tôi có phòng cho khách, mọi người lên đó nghỉ ngơi trước đã.” Tú Liên phu nhân tốt bụng chẳng khác nào Quán âm Bồ tát cứu khổ cứu nạn vậy.
“Thế để tôi đỡ Kiều Kiều lên lầu trước, Long Nhi đi dỡ hành lý rồi cất xe ngựa được không?” Jack nói với cả bọn.
Long Nhi nói: “Em với anh đỡ cô Kiều lên lầu rồi đi dỡ hành lý.”
Tú Liên phu nhân nói: “Vậy được, tôi dẫn mọi người lên lầu.” Jack và An Long Nhi bèn đỡ Lục Kiều Kiều dậy, đi lên lầu theo cầu thang mé Đông Bắc khoảng sân lộ thiên.
Cả bọn đỡ Lục Kiều Kiều yếu ớt lê từng bước lên tầng hai, Lục Kiều Kiều bắt đầu thong thả quan sát tòa nhà lớn này.
Tòa nhà hai tầng kết cấu hình chữ hồi diện tích rất rộng, gạch xanh và gỗ đều là loại cực kỳ tốt, kết cấu cũng chắc chắn lạ thường, có thể nhận ra, gia chủ không chỉ lấy việc cư trú hằng ngày làm tiêu chuẩn xây dựng.
Các căn phòng quây xung quanh khoảng sân ở giữa, tầng hai có tám căn, giống như bố cục Cửu Cung, nửa phần trước hướng về khu đồng ruộng là phòng cho khách ở phía Đông Nam, nửa sau giáp với thôn làng, là phòng chủ nhân ở mé Tây Bắc.
Tầng một cũng bố trí theo Cửu Cung, phía sau là đại sảnh hướng Tây Bắc, sảnh bên nơi Lục Kiều Kiều vừa nghỉ ngơi ban nãy ở phía Bắc, cũng thể gọi là sảnh Bắc; bên cạnh cầu thang góc Đông Bắc, tầng trên là phòng trẻ con, tầng dưới là phòng dành cho người ở.
Điểm khác với tầng hai là ở chính diện phía Đông Nam tầng một có một cửa lớn, còn vị trí này ở tầng trên là phòng dành cho khách, vì thế mà cửa lớn nhà họ Trương hình thành một ô rộng ngoác, vừa khéo giống như một cái miệng đang há về phía Đông Nam.
Bên trái cửa lớn là phòng Đông, cũng là phòng bếp, vừa nãy A Hoa chính là chạy từ đây ra; mé phải cửa lớn là phòng Nam, thực ra nơi này không phải phòng, mà là hai nhà xí, một cái cho chủ nhân sử dụng, một cái để cho người ăn kẻ ở.
Lục Kiều Kiều đi lên cầu thang, cặp mắt không ngừng quan sát bố cục bên trong nhà họ Trương, lên tới tầng hai, cô đột nhiên đứng lại, quay sang bảo An Long Nhi: “Long Nhi, tòa nhà này hướng thế nào?”
Long Nhi lấy la bàn trên người ra đo đạc một hồi, đoạn nói: “Tọa Tây Bắc, mặt hướng về phía Đô