
tiếng, vung khối lôi hỏa to như cái đấu đánh về phía An Thanh Nguyên với tốc độ cực nhanh.
Lúc này, nhờ thanh bảo đao Vô Minh sắc bén trên tay, An Long Nhi đã chém gãy kiếm của Hotta Masamoto. Vừa ép lùi được đối phương, liền trông thấy Đặng Nghiêu toan hạ thủ với An Thanh Nguyên, nó lập tức phi thân lao mạnh vào hai cánh tay họ Đặng, khối lôi hỏa bị cú huých của nó mà đánh trượt, bay vào khoảng không, An Thanh Nguyên vội thừa cơ bật dậy, vung kiếm lao về phía Đặng Nghiêu.
Đặng Nghiêu gầm lên: “Long Nhi, cậu điên rồi! Chính hắn đã hạ lệnh cho tôi giết cậu đó!”
An Long Nhi nghe thấy câu nói này liền quay ngoắt đầu lại nhìn An Thanh Nguyên, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc và mong mỏi được chứng thực, trường kiếm của An Thanh Nguyên đã đâm tới trước mắt nó, An Thanh Nguyên hét lên: “Long Nhi mau tránh ra, hắn gạt cậu đó, hắn là phản đảng của triều đình đó!”
Nhưng An Long Nhi lại xòe rộng hai tay bảo vệ trước mặt Đặng Nghiêu: “An đại thúc đừng đánh nữa, Đặng đại ca từng cứu mạng cháu…” Lời còn chưa dứt, kiếm khí đã đâm tới trước ngực nó. Kiếm khí của An Thanh Nguyên tựa như phi đao múa lượn, trong nháy mắt đã vạch trên ngực nó bảy tám vết thương, mặc dù An Long Nhi đã lùi lại giảm bớt lực đạo, An Thanh Nguyên cũng cố gắng thu chiêu, song tấm áo bông của nó vẫn bị cắt thành vô số mảnh vụn. Giữa màn bông vải và máu tung tóe khắp trời, từ trong ngực An Long Nhi rơi ra quyển Trảm long quyết nhuốm đầy máu tươi.
Trảm long quyết vừa lộ ra, An Thanh Nguyên đã trông thấy ngay. Anh ta trải bao vất vả xông vào phủ Thiên Sư chính là để tìm An Long Nhi, tìm An Long Nhi chính là để tìm Trảm long quyết. Nãy giờ, anh ta vẫn không ra tay với An Long Nhi, chỉ vì vẫn chưa thể khẳng định Trảm long quyết có ở trên người thằng bé hay không. Giờ khi Trảm long quyết đột nhiên xuất hiện ra trong tầm mắt, An Thanh Nguyên tức khắc thu kiếm, tăng tốc lao lên, ra tay bắt lấy quyển sách ngay trước mặt An Long Nhi.
Đặng Nghiêu sớm đã không còn ở sau lưng An Long Nhi nữa, khi An Thanh Nguyên xuất kiếm đâm về phía y, y đã lách người vòng ra phía sau họ An; đến lúc An Thanh Nguyên vươn tay bắt được Trảm long quyết, Đặng Nghiêu đã tóm lấy tóc đối phương giật ngược ra đằng sau, mạnh mẽ kéo An Thanh Nguyên ngã ngửa. Không đợi thân thể anh ta chạm đất, Đặng Nghiêu liền vung lôi chưởng lên đánh xuống ngực đối phương.
Một tiếng sấm rền vang, cùng lúc ấy, An Thanh Nguyên vận khí hộ thân, thân thể bị đập xuống nền đất, miệng lại phun ra một búng máu tươi nữa, nhưng anh ta vẫn nắm chặt Trảm long quyết. Trảm long quyết đến tay, kế hoạch của anh ta đã hoàn thành, tất thảy mọi người và mọi sự bên cạnh đều phải buông bỏ, chiến đấu, lợi dụng và lừa gạt đều không còn ý nghĩa gì nữa, chỉ có lập tức rời khỏi nơi này mới là thành công cuối cùng. Anh ta vung ra một luồng kiếm khí hộ thân, đẩy lùi Đặng Nghiêu, lồm cồm bò dậy giao Trảm long quyết cho An Long Nhi, đồng thời nói với thằng bé: “Long Nhi, mau đón lấy!”
An Long Nhi phát hiện Trảm long quyết trong tay áo rơi ra, lại bị An Thanh Nguyên bắt được thì cả kinh thất sắc, đang định vung đao xông về phía An Thanh Nguyên đoạt sách lại, chợt thấy anh ta vươn tay đưa sách trả mình, hành động này khiến nó mừng ra mặt, không kịp nghĩ ngợi nhiều đã đưa tay nhận lấy.
Đặng Nghiêu thấy vậy cũng vô cùng ngạc nhiên, với hiểu biết của mình về An Thanh Nguyên, y dám chắc bên trong nhất định có điều giả trá, nhưng không sao nghĩ ra nguyên do: tại sao An Thanh Nguyên lại trả Trảm long quyết mà anh ta tốn hết tâm cơ mới có được cho An Long Nhi? Đặng Nghiêu muốn thốt lên: “Long Nhi, cẩn thận trúng kế”, song lại không cách nào cất nổi lời.
Những võ sĩ nhà Hotta mặc dù vẫn đang khổ chiến với Trương Bồi Nguyên, nhưng đều hiểu rất rõ mục đích của cuộc chiến này, quyển sách vừa xuất hiện trên tay An Thanh Nguyên, bọn họ lập tức bỏ rơi Trương Bồi Nguyên, trong chớp mắt, tất cả đều phi thân về phía họ An.
An Thanh Nguyên thấy An Long Nhi vươn tay ra, mắt vẫn nhìn thằng bé, nhưng tay lại vòng ra sau bắn về phía Đặng Nghiêu mấy chục luồng kiếm khí, kiếm khí không còn vẻ suy yếu vô lực như hồi nãy, mà bắn tóe ra, bao trùm và khống chế mạnh mẽ như thể ngọn lửa bùng lên trước khi phụt tắt.
Tay An Long Nhi đã nắm được quyển sách, nhưng An Thanh Nguyên lại không buông tay, anh ta ép cho Đặng Nghiêu phải cuống cuồng phòng thủ, sau đó trường kiếm vọt khỏi tay bay vút đi, vượt qua Niwa Kumo và Miyabe Ryokura, bắn về phía Trương Bồi Nguyên. Trương Bồi Nguyên đang truy kích mấy võ sĩ Nhật Bản, cũng không hiểu nỗi An Thanh Nguyên dồn hết sức lực trong lúc suy yếu ra tấn công mình từ xa như vậy là có ý gì, ngón tay phải liền vung lên nhẹ nhàng đánh văng trường kiếm, người nhanh chóng áp sát lại gần An Thanh Nguyên. Tay phải An Thanh Nguyên đã trống không, tay trái vẫn cầm chắc Trảm long quyết, kéo mạnh An Long Nhi về phía mình, đồng thời phun lên không trung một ngụm máu tươi, miệng vừa nhỏ máu vừa lẩm nhẩm niệm chú, ngón tay phải nhanh chóng vẽ vào màn sương máu trên đầu mình một đường xoắn ốc thu nhỏ dần. Vừa trông thấy chiêu này, Đặng Nghiê