Trân Bảo Vợ Yêu

Trân Bảo Vợ Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210540

Bình chọn: 10.00/10/1054 lượt.

như Côn Sơn, chê con xấu, không thích con nữa, thì con sẽ làm gì?”

“Sẽ không đâu.” Bảo Châu ngọt ngào cười cười, đối với Côn Sơn rất tín nhiệm.

“Nếu như?”

“Không để cho anh ất ăn cơm! Làm cho anh ấy đói thành người quái dị!” Sau đó hai người quái dị, có thể cùng một chỗ đến già rồi!

Quả nhiên không thực tế, nhưng hỏi một chút cũng không sao, lúc này lại rảnh rỗi, hỏi: “Vậy nếu có người đoạt Côn Sơn của con, con sẽ làm gì?”

“Cướp về.”

“Nếu như người ta không để cho con cướp?”

“Đánh mông của người đó!” Bảo Châu không chút do dự mà nói, Côn Sơn là của cô, ai động vào Côn Sơn, cô sẽ đánh mông người đó.

“Vậy nếu Côn Sơn thích cô ta, không thích con nữa, thì làm sao?”

“Sẽ làm cho anh ấy lại thích con.” Bảo Châu nghĩ cách trực tiếp lại đơn giản.

“Nếu như hắn không thích con nữa? Thậm chí không muốn gặp con?”

“Không để cho hắn ăn cơm.” Tưởng tượng không ra cảnh Côn Sơn rời khỏi cô, cô phải làm sao? Cô không muốn rời xa Côn Sơn, cho nên cũng không cho Côn Sơn rời xa cô.

Bảo Châu quả nhiên bưu hãn, Thẩm phu nhân theo không kịp, bà làm sao dám bỏ đói lão gia nhà mình, chỉ có thể than thở, lại thích cùng Bảo Châu nói chuyện phiếm, trò chuyện với Bảo Châu một chút, bà cảm thấy thời gian tựa hồ qua nhanh hơn bình thường.

Buổi chiều ánh mặt trời rất tốt, Bảo Châu cùng Thẩm phu nhân ngồi trong sân phơi nắng, Bảo Châu thích náo nhiệt, bày rất nhiều điểm tâm vừa uống trà, vừa ăn bánh, đọc truyện cười trên báo cho Thẩm phu nhân nghe: “Một đứa bé có nhủ danh là Đậu Đậu, thân thể không tốt, vì để dễ nuôi sống, mụ mụ đã nuôi hai con chó tên là đậu đậu, thế nhưng không ngờ chồng bà cũng sinh bệnh, kết quả là mụ mụ đã đi đến từng nhà, trực tiếp mang hơn phân nửa chó trong thôn về nhà cũng gọi đậu đậu. Về sau chỉ cần nhà ai vừa gọi đậu đậu, sẽ nhìn thấy một bé gái vẻ mặt mờ mịt cùng một đàn chó vây quanh bốn phía nhìn mình.”

Thẩm phu nhân nghe xong, có lẽ hình ảnh quá mạnh mẽ, nhịn không được cười lên một tiếng.

“Quả nhiên là nông dân, kể câu chuyện cũng rất tục khí.” Cách đó không xa một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi mặc sườn xám hướng phía bên này đi tới, trên đầu không mang đầy châu ngọc, chỉ cài một cây trâm phỉ thúy, thật là khuynh quốc khuynh thành, trên tay của bà ôm một con chỏ nhỏ màu lông thuần trắng, là giống ngoại quốc, lớn lên tựa như một con hồ ly nhỏ, xấu xí.

Bảo Châu nhận thức bà, hô một tiếng: “Dì hai.”

Nghe thấy xưng hô này, người phụ nữ thiếu chút nữa trượt chân, bà như thế nào thành dì hai?

Bảo Châu nói dì không phải mẹ nuôi con, con gọi dì là dì đúng rồi, mà dì lại xếp thứ hai, cho nên dì là dì hai a! Hết lần này tới lần khác đại phu nhân cùng lão gia sủng ái cô, cảm thấy không có gì, lần trước đến tùy ý cô gọi như vậy, hiện tại muốn sửa đổi cũng không phải chuyện một sớm một chiều.

Mà Bảo Châu không biết, Nhị phu nhân đời này hận nhất một chữ, đó là hai, không phải thứ nhất, cho nên vô luận được sủng ái như thế nào, nhà mẹ đẻ hiển hách ra sao. Người ở bên ngoài đều thấy thân phận của bà không bằng đại phu nhân, những nơi quan trọng, người đầu tiên nói chuyện, vẫn là đại phu nhân.

Lúc này nghe một tiếng dì hai, trong lòng Nhị tức giận vô cùng, mặt ngoài lại không thể phát tác, cái này dù sao cũng là con gái nuôi của lão gia, nói toạc ra là một ngoại nhân, là khách của lão gia.

Lão gia hiếu khách, bà cũng không thể làm quá mức, chỉ là ở đây không người, nói vài câu cũng không ai nghe thấy, nghĩ vậy, bà dùng ngón tay chỉ Bảo Châu, rất khinh thường mà nói: “Nha đầu nhà quê kia, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất cô cách xa tôi một chút, nếu không tôi sẽ không khách khí.”

Nói xong, Nhị phu nhân cố ý đem chó nhỏ trong ngực quăng lên mặt bàn, Bảo Châu sợ con chó nhỏ bị thương, thò tay ôm lấy con chó nhỏ: “Thật đáng yêu a!”

Cái con chó kia tựa hồ không cảm kích, há mồm hướng cô kêu to, rất có ý khinh bỉ.

Bảo Châu lại cho rằng nó đói bụng: “Mày đói bụng đúng không? Tao cho mày ăn điểm tâm?”

Con chó nhỏ giương cổ lên, ở trong mâm đựng điểm tâm giơ lên một chân bắt đầu đi ị, rất là tiểu nhân đắc chí kêu hai tiếng.

Có thể là mặt chó lớn lên quá manh nha, thấy nó ngẩng đầu hướng về phía chính mình kêu, cho rằng nó là muốn ăn cái gì đó, Tiểu Hoàng mỗi lần đói bụng cũng sẽ ngẩng đầu hướng về phía cô gọi.

Nhưng không ăn điểm tâm, vậy ăn cái gì?

Đúng rồi, chó không phải ưa thích ăn đại tiện sao?

Bảo Châu biểu lộ ra tao đã hiểu, một phen nhấc nó xuống đi đến nhà vệ sinh, quăng con chó nhỏ vào trong hầm phân, một bộ dạng không cần cảm kích tao, đối với con chó bị rơi vào trong hầm phân không thể tự thoát ra được, sắp bị thối đến choáng váng, phất phất tay: “Mày cứ từ từ ăn, tao đi trước.”

Con chó nhỏ nhanh khóc: “…”

Sau lưng Bảo Châu, Nhị phu nhân hóa đá, nhìn tiểu bạch cầu yêu quý của bà cả người đều là phân đang ra sức giãy dụa, muốn tới gần nhưng sợ thối, đang tính rời đi, không nghĩ tới một móng vuốt của con chó nhỏ lắc ở trên người Nhị phu nhân, vì vậy thật xa cũng có thể nghe được Nhị phu nhân gần đây nói chuyện rất dịu dàng dùng âm thanh phát điên đối với Bảo Châu rống to: “Tôi muốn giết cô!”


Teya Salat