
dàng đạp cô ngã xuống.
Bảo Châu không khách khí, tay chân trùng trùng điệp điệp cho hắn một cước: “Hừ!”
Nhưng chút trình độ ấy, đối với Lục Côn Sơn mà nói, cùng gãi ngứa không có khác nhau, hắn cười nằm xuống bên cạnh cô, thấy Bảo Châu lật tới lật lui, hỏi cô: “Em nóng sao?”
“Gối đầu, cao.”
“Ngủ ở đây.” Cái này dễ thôi ah! Lục Côn Sơn chỉ chỉ cánh tay của mình cho cô ngủ.
Bảo Châu ngang nhiên xông qua, thật sự rất mệt nhọc, trong nháy mắt nằm ngáy o..o…
Lục Côn Sơn lần này rất cẩn thận nằm ở bên cạnh cô, nghĩ thầm chính mình nếu như tái phạm lần nữa đem cô đá xuống, về sau trước khi ngủ sẽ để cho cô trói tay chân của mình lại, da thịt mềm mại của tiểu nha đầu, nếu để cho hắn một cước đá trúng sẽ bị thương, hắn sẽ hối hận cả đời.
Ngày hôm sau Lục Côn Sơn tỉnh lại thì Bảo Châu đã thức dậy, không có ở trong phòng. Bên giường đặt một chậu nước rửa mặt, làm cho lòng hắn ấm lên, ai nói vợ hắn ngốc, tâm tư của vợ hắn thật tinh tế tỉ mỉ, gần đây mỗi khi thức dậy hắn đều cảm thấy trong người bực bội nhưng sáng sớm hôm nay tâm tình hắn thật tốt.
Rửa mặt hoàn tất đi vào trong sân, chỉ thấy tùy tùng của mình đang phơi quần áo tối qua, hỏi hắn: “Tiểu Đông, có nhìn thấy vợ tôi không?”
“Thiếu nãi nãi ở trong phòng bếp làm mì sợi rồi.”
“Vậy cậu cũng không đi làm tiếp sao?” Vạn nhất tiểu nha đầu bị phỏng làm sao bây giờ? Trong nhà chỉ có ba người, chính mình và Tiểu Đông đều là đại nam nhân sẽ không làm đồ ăn, tiếp tục như vậy không được ah! Mặc dù mình không phải đứa con cha ưa thích gì, nhưng nói thế nào cũng là thiếu gia nhà họ Lục, sao có thể keo kiệt đến mức để cho vợ xuống bếp nấu cơm?
Trở về phòng cầm mấy đồng bạc đưa cho Tiểu Đông: “Tôi nữa còn có việc, sau khi ăn cơm xong, cậu mang Thiếu nãi nãi đi phiên chợ phía đông nhìn xem, để cho Thiếu nãi nãi chọn người mà cô ấy ưa thích mua về.”
“Vâng, nhưng thiếu gia nhà chúng ta không có bao nhiêu tiền, cái này mua người có thể hay không…” Tiểu Đông muốn nói lại thôi, lão gia cho thiếu gia không có bao nhiêu tiền. Vốn ba người gom góp còn có thể sống ba bốn năm. Thiếu gia lại không có công việc, nên không có thu nhập ah! Nếu như trong nhà thêm một người nữa, chỉ sợ tiền trong nhà sẽ dùng không được bao lâu nữa.
“Ít nói nhảm, vậy giặt quần áo nấu cơm, là vợ tôi nên làm sao? Dựa theo lời tôi nói đi làm là được.” Lục Côn Sơn vừa nói xong, chỉ thấy Bảo Châu đứng ở cửa phòng bếp hướng phía bọn họ hô: “Đến ăn mì.”
Lục Côn Sơn thấy trong tay cô bưng hai bát mì, đi nhanh đi qua, tiếp nhận một bát trong đó đối với cô nói: “Anh đến là được rồi, coi chừng bị phỏng.”
Thời gian qua Tiểu Đông cảm thấy thiếu gia thoạt nhìn rất lạnh lùng, đây là lần đầu tiên phát hiện hóa ra thiếu gia cũng có một mặt nhu tình như nước, hơn nữa lúc này mới tân hôn a! Nếu không biết người ta khẳng định cho rằng hai người này đều đã là vợ chồng lâu năm, bất quá nhìn thấy thiếu gia thương yêu Thiếu nãi nãi như vậy, hắn an tâm, thiếu gia cũng không phải hư hỏng như bên ngoài người ta đồn thổi.
Bảo Châu nghe xong lời Lục Côn Sơn nói, cười ha hả nhìn xem hắn: “Tướng công, anh đối với em thật tốt, anh tốt giống như ông nội vậy.”
“Anh cũng không muốn làm ông nội của em.” Lục Côn Sơn nói xong bưng mì sợi ở bên ngoài cánh cửa ngồi xổm xuống, gắp lên một ngụm ăn, hắn không nghĩ tới Bảo Châu làm ăn ngon thế!
Bảo Châu cầm một cái ghế đẩu ở bên cạnh hắn ngồi xuống, cũng cúi đầu ăn mì sợi, trước kia hai ông cháu sống nương tựa lẫn nhau, những chuyện lặt vặt này đều do cô làm, giặt quần áo nấu cơm, chẻ củi nấu nước đều không làm khó được cô ah!
Nếm qua điểm tâm, Lục Côn Sơn bảo Tiểu Đông đi thu dọn chén, rồi trở về phòng ở bên trong lấy ra một tí tiền đưa cho cô: “Cất kỹ , đợi lát nữa Tiểu Đông mang em đi đến phiên chợ phía đông nhìn xem, mua một người hầu trở về, số tiền này em cất lấy, đi mua một ít đồ vật mà em thích.”
“Ừm, em nhớ kỹ rồi, tướng công.”
“Vì cái gì một mực gọi anh là tướng công?” Hiện nay bình thường đều gọi trượng phu là lão gia, có ít người sẽ gọi tiên sinh, cách gọi này của cô ở trong nhà thì không sao, nhưng đi ra ngoài gọi sẽ bị người ta chê cười.
“Ở trong kịch nam không phải cũng gọi tướng công sao?”
“Đó là kịch nam, mẹ em gọi cha em là gì?”
Bảo Châu lắc đầu: “Em không biết, em chưa thấy qua mẹ em. Ông nội nói khi em hai tuổi, chạy nạn, mẹ đã chạy mất.”
“Vậy bà nội em gọi ông nội em là gì?”
Bảo Châu lần nữa lắc đầu: “Em chưa thấy qua bà nội.”
Lục Côn Sơn bất đắc dĩ lại yêu thương cô, gọi lão gia tựa hồ quá già, gọi tiên sinh, hắn thật sự không đủ nho nhã, dù sao là thời đại mới : “Gọi tên a! Về sau gọi anh Côn Sơn là được.”
Bảo Châu gật gật đầu, cô rất dụng tâm nhớ kỹ: “Ừm.”
“Anh còn có chút chuyện, giữa trưa có khả năng không trở lại ăn cơm, em và Tiểu Đông ăn đi, không cần chờ anh.”
Bảo Châu lần nữa nhẹ gật đầu, thật biết điều đứng ở bên trong cửa, đưa mắt nhìn hắn mở cửa đi ra ngoài.
Thật ra thì ngoài cửa đã sớm tụ tập một ít người, đều chờ đợi xem náo nhiệt, nghĩ thầm tiểu tử hư hỏng như vậy lại cưới một người vợ ngốc, khẳng định đã sớm huyên náo gà bay