
o Tầng cho rằng Côn Sơn luyến tiếc, keo kiệt, nên chỉ tìm cớ, hắn nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi các người, chỉ cần cậu cho tôi cái đĩa này, tôi sẽ đưa cậu một bộ đồ ăn bằng bạc thủ công vô cùng tinh xảo.”
“Ngài xác định? Đây chẳng qua chỉ là một cái đĩa giả thôi.”
“Giả tôi cũng nguyện ý!” Kẻ đần mới cho rằng là đồ giả! Côn Sơn càng nói như vậy, hắn càng cảm thấy đó là hàng thật.
Côn Sơn cảm thấy không lỗ, đối phương đã đồng ý dùng một bộ đồ ăn bằng bạc đổi với hắn, Côn Sơn có gì không đồng ý nữa, kêu Bảo Châu đưa cho hắn: “Vậy được rồi!”
Cao Tầng cầm cái đĩa vô cùng cao hứng, đi khắp nơi khoe khoang với mọi người, cũng may đối tượng hắn khoe khoang đều không hiểu đồ cổ Trung Quốc. Tất cả mọi người cảm thấy tốt, lúc Cao Tầng tiễn đoàn người Côn Sơn rời đi, đối với Bảo Châu rất thân thiết nói: “Lục phu nhân, lần sau có đồ cổ gì đừng quên tôi!”
Bảo Châu nghe không hiểu nhiều, nhưng nghe thấy tên mình, lung tung gật đầu không thể chờ đợi được kêu người mang rương đựng đầy chén đĩa bằng bạc tinh khiết lên máy bay.
Bạc có khí lạnh, Bảo Châu kêu người ngâm bộ đồ ăn vào trong nước, lúc đem ra đã lạnh buốt, phối hợp thêm vài món ăn nhẹ như rau trộn hoặc là dưa muối, cảm giác rất giải nhiệt, Côn Sơn ăn xong đều khen không dứt miệng.
Lại nói Côn Sơn lần này về nhà, có chút chờ đợi lo lắng, bởi vì mấy lần trước hắn đi nước ngoài về, Trí Đường đều gặp chuyện không may phải sao? Cũng đều có quan hệ với hắn, lần này hắn cảnh giác, lại cái gì cũng không có phát sinh, trong nội đường tất cả đều bình thường như trước.
Còn chiếm được một tin tức tốt, chính phủ bên kia, trải qua Lý thị trưởng cố gắng, máy bay Côn Sơn đã được cho phép trở thành máy bay chở khách, nhưng vì đang trong giai đoạn thí nghiệm, chỉ bay sang Hồng Kông, một lần chỉ chở tối đa hai mươi người khách.
Máy bay mới của Côn Sơn, dư sức chở hai mươi người hơn nữa giống như đại tài tiểu dụng, cho nên bình thường đều dùng máy bay cũ, nhưng cho dù là cũ, bên trong bố trí cũng rất không tệ, cho người ta một loại cảm giác ấm áp, tùy ý có lấy được đồ ăn vặt cùng báo chí, tiểu thuyết, sau lưng ghế có trang bị quạt và khăn mặt.
Tất cả xếp đặt thiết kế, đều là theo tiêu chuẩn yêu thích của Bảo Châu, Bảo Châu cái khác không biết, hưởng thụ lại rất lành nghề.
Những hành khách đăng ký về sau, có loại cảm giác như ở nhà.
Trong một gian phòng tắm ở Thượng Hải xa xôi, một người đàn ông trung niên mập mạp đang nhàn nhã tựa vào trong hồ hưởng thụ buổi chiều thanh thản dễ chịu.
Đột nhiên có người gõ cửa: “Hoàng gia, tiểu nhân có việc bẩm báo.”
“Nói.” Hắn nhắm mắt lại, nhíu mày, hắn không thích nhất thời điểm đang tắm bị người khác quấy rầy, nếu như không phải chuyện quan trọng, hắn sẽ không tha cho tên thủ hạ này.
“Ngài từng âm thầm phái người hỗ trợ Lưu sư trưởng một lượng súng ống đạn dược, không nghĩ tới Lưu sư trưởng tên ngu ngốc này, uống say ở trên địa bàn Mộc sư trưởng, rõ ràng ỷ vào chính mình có súng ống đạn dược tiên tiến, lấy súng bắn vào người Mộc sư trưởng. Kết quả, bị bắt giữ.”
“Có chút chuyện như vậy, cũng tới phiền tôi? Ngươi biết rõ nên làm cái gì bây giờ đấy.” Phá hỏng nhã hứng của hắn, bị đánh là không thiếu được.
“Trọng điểm không ở chỗ này, mà là nghe nói, Mộc sư trưởng không có phí khí lực gì, chỉ giơ vũ khí của mình lên, Lưu sư trưởng đã bị dọa làm cho vũ khí trong tay rơi xuống đất.”
“Vũ khí gì lợi hại như vậy?” Đầu lông mày bên trái của Hoàng mỗ có chút run lên, tựa hồ hứng thú. Đám súng ống đạn dược kia là hắn nhập về từ Thái Lan, rất hoàn mỹ, chẳng lẽ họ Mộc kia còn có thứ tiên tiến hơn hay sao?
Người nọ lắc đầu: “Không rõ lắm, chỉ nghe Lưu sư trưởng, vật kia quả thực có ba đầu sáu tay, thoạt nhìn uy lực rất lợi hại.”
“Ngươi là hoài nghi có người đem vũ khí tiên tiến chúng ta cũng không biết bán cho hắn?” Chắc có lẽ không phải là quân đội cung cấp, trong quân đội trang bị cái gì, hắn mắt nhìn xung quanh tai nghe tám phương, rất rõ ràng. Vậy chẳng lẽ là hắn tự mua sao?
Người nọ gật đầu.
“Không có việc gì, một vũ khí kỳ quái mà thôi, chúng ta có nhiều súng pháo như vậy còn sợ một vũ khí kỳ quái sao?” Hoàng mỗ rất có tự tin nói.
Kỳ thật hắn nói đúng, bất quá chỉ là một vũ khí kỳ lạ, hoặc nói chỉ là một cái thoạt nhìn rất uy vũ, nhưng thực chất là tác phẩm rất thất bại.
Vật kia, kỳ thật là lấy ý tưởng từ Bảo Châu.
Bảo Châu không hiểu súng ống đạn dược nhưng hiểu lắp ráp lỗ ban mộc, ở trong mắt Bảo Châu, súng ống đạn dược kỳ thật chính là một lỗ ban mộc rất nặng, cách chơi cũng giống nhau , tổ hợp cùng một chỗ không được sao?
(‘lỗ ban mộc’ không biết có phải là gỗ Lỗ Ban không nữa ==’’)
Hai đứa con của cô có vô số các loại Lỗ Ban mộc, Bảo Châu nhàm chán đem tiện tay trộm chúng đem về kho đồ ăn vặt của mình, đồng thời cũng là kho súng ống của Côn Sơn.
Lỗ Ban mộc chơi nhiều, cầm ở trong tay, Bảo Châu cảm thấy rất nhẹ, không có ý nghĩa gì.
Cô muốn chơi đồ vật bằng sắt, cái loại cảm giác nằng nặng thật tốt.
Vì vậy trong một đêm gió lớn Côn Sơn không ở nhà Bảo Châu tiến vào rương chứa vũ khí, cố ý mở tất cả vũ khí