pacman, rainbows, and roller s
Trân Bảo Vợ Yêu

Trân Bảo Vợ Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326500

Bình chọn: 10.00/10/650 lượt.

đối với Thiếu nãi nãi bội phục không thôi, ai nói Thiếu nãi nãi nhà hắn ngu muội, Thiếu nãi nãi chính là khôn khéo khó gặp.

Vào đêm khuya, phía sau tường thấp, Bảo Châu ngồi xổm trong góc hai tay ôm đầu gối ngủ gà ngủ gật, bởi vì nhiều muỗi, dứt khoát đem màn quấn vàongười, như vậy muỗi sẽ không cắn cô.

Không biết lại qua bao lâu, bên cạnh cửa nhỏ rốt cục vang lên tiếng kêu cô chờ đợi đã lâu: “Meow! Meow!”

“Nhất định là Côn Sơn trở về rồi.” Bảo Châu lập tức đứng lên, cũng mặc kệ trên người mình vẫn còn trùm màn, bước chân nhẹ nhàng đi qua mở cửa nhỏ ra. Buổi sáng Côn Sơn đi ra ngoài đã cố ý phân phó cô, buổi tối đợi nghe được tiếng mèo kêu, thì mở cửa cho hắn, hơn nữa ai cũng không thể kinh động, cô sợ chính mình ngủ mơ mơ màng màng không nghe được, dứt khoát ngủ ở cạnh góc tường.

Sau lưng Côn Sơn có hai người đi ra, bọn họ vác một cái túi nặng trịch trên xe ba gác ở bên ngoài để vào trong sân xong, liền nhanh chóng rời đi.

Côn Sơn đóng cửa lại, cau mày nhìn bộ dáng có chút dọa người của cô, vươn tay giúp cô lấy xuống; “Vợ à, sao em lại lấy màn quấn người, không sợ lúc đi bộ sẽ vấp té sao?”

“Con muỗi, nhiều!” Bảo Châu nói đương nhiên, cô thông minh a!

Như vậy muỗi sẽ không cắn cô! Nhìn bộ dạng như muốn nói mau khen em đi của cô , Côn Sơn cười sờ lên đầu cô: “Mệt nhọc a! Mau trở về ngủ đi!”

Bảo Châu chỉ đi đến cái bao tải to trước mặt, ngồi chồm hổm xuống, dùng tay vỗ nhẹ vào bao tải, cảm giác đồ vật bên trong thô sáp. Còn gập ghềnh, cô hiếu kỳ hỏi Côn Sơn: “Đây là cái gì?”

“Tiền.” Côn Sơn nói xong cố hết sức đem bao tải kéo vào trong phòng, đã có cái này, đừng nói bồn tắm Tây Dương, cho dù Bảo Châu muốn mua một sân rộng cũng không có vấn đề gì.

Trở về phòng, Bảo Châu nhìn Côn Sơn mở bao vải ra, kinh ngạc há to mồm: “Nhiều tiền như vậy ah!”

Trong bao vải, cái gì cũng có, tiền giấy, đồng bạc, vàng, bạc, bảo thạch vòng cổ, ngọc thạch, đồ cổ, cái gì cần có đều có. Bảo Châu đã lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu nhìn thấy nhiều châu báu như vậy, một túi đồ vật này, nhìn thấy rất nặng, so với túi dưa hấu to còn nặng hơn.

“Trong sông nhặt được, anh thấy rất nhiều người xuống sông mò cá, cũng đi theo mò thử, không nghĩ tới cá chưa bắt được đã mò được cái này, đã kêu A Hổ, A Long hỗ trợ đưa trở về.” Côn Sơn rất yên tâm lừa dối nói.

“Có thể nhặt được nhiều như vậy ah! Côn Sơn, anh gặp vận may gì thế!” Bảo Châu không nghi ngờ gì, Côn Sơn sẽ không lừa gạt cô, cho nên hắn nói nhặt được nhất định chính là nhặt được, chỉ cho là vận khí rất tốt!

“Những vật này em cất kỹ, tiền giấy bên trong em có thể tùy tiện lấy xài, còn những vật khác tạm thời không thể động vào, phải giấu kỹ.” Những thứ này đều là đồ vật đoạt được, bọn họ thừa dịp lúc đêm khuya cướp đoạt một khoản lớn tiền tham ô của đội ngũ đại tham quan vận chuyển, đem một bộ phận đồ vật trong đó đưa về võ đường, chuẩn bị cứu người nghèo, còn lại mấy người bọn họ dựa theo quy củ phân ra. Lần này thuận lợi chiếm được nhiền đồ vật đặc biệt, nghĩ đến thiếu cái gì, không thể bạc đãi vợ yêu, nên lôi trở về.

“Ừm, em đã biết.” Những số tiền này có thể mua thật nhiều đồ ăn ngon, giấu kỹ về sau có thể lấy mua đồ ăn.

“Những vật này ngay cả Thẩm mẹ và Tiểu Đông cũng không thể nói, nếu như bọn họ phát hiện, hỏi em, thì em nói em cũng không biết là được.” Vấn đề này ngàn vạn phải cẩn thận, nếu không sẽ hại Bảo Châu ném đi tánh mạng.

“Em đã biết, giao cho em!” Bảo Châu gật đầu, chuyện giấu đồ này rất dễ dàng, trước kia trong thôn có đoạn thời gian có đạo tặc, ông nội kêu cô giấu hai trái bí đỏ duy nhất còn lại trong nhà, đến nay còn không tìm được! Về phần để chỗ nào, cô thật sự không nhớ rõ…

“Bồn tắm lớn anh đã sai người đi mua rồi, qua vài ngày sẽ đưa tới.” Chuyện của Bảo Châu, hắn luôn để bụng.

“Côn Sơn, anh thật tốt.” Bảo Châu nghe xong, vươn tay ra ôm hắn, một bộ dạng rất vui vẻ rất thỏa mãn.

“Nha đầu ngốc, ngủ đi!” Nha đầu này, ai cho cô đồ đạc, thì chính là người tốt, thật là vừa tức lại vừa yêu, tức cô quá ngốc về sau khẳng định sẽ chịu thiệt, yêu cô đơn thuần ngây thơ.

“Em không có mệt, anh có đói bụng không, em có vụng trộm dấu một cái bánh bao cho anh.” Bảo Châu như đang hiến vật quý, từ trong gối móc ra một cái bánh bao chay đưa cho hắn.

Côn Sơn xác thực đói bụng, nhưng ngửi thấy mùi dầu trên bánh bao, có chút ăn không vô: “Để đó đi! Ngày mai anh ăn.”

Bảo Châu nhìn ra hắn tựa hồ không thích, cầm bánh bao quay người lại chạy ra ngoài. Côn Sơn cho rằng cô tức giận, một bên cỡi quần áo bẩn, vừa nghĩ đợi tí nữa làm thế nào dỗ cô.

Chờ hắn thay quần áo, tắm rửa xong, nghĩ đến nha đầu kia như thế nào còn chưa trở lại, lúc đi trong sân tìm, ngửi thấy một mùi thơm từ trong phòng bếp truyền ra, đi vào thấy Bảo Châu đang bỏ đường cát vào trong nồi khoai lang, nhìn thấy cô không oán giận chiếu cố lấy chính mình như vậy. Côn Sơn rất cảm động, đi qua từ phía sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy eo của cô, đem đầu tựa vào vai cô: “Bảo Châu.”

“Hửm?” Bảo Châu vội vàng khuấy đường cát trong nồi, không có thời gian để ý tới hắn, thuận miệng lên tiếng.

“Có em thậ