Polaroid
Trân Bảo Vợ Yêu

Trân Bảo Vợ Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327291

Bình chọn: 7.00/10/729 lượt.

g sẽ không quá bất ngờ, Lục Côn Sơn không phải chính là như vậy sao? Không học vấn không nghề nghiệp, làm việc lại thích bỏ dở nửa chừng, Lục Côn Sơn như vậy mới có thể gọi là có ít người yên tâm, áo ngoài này hắn khoác trên vai rất nhiều năm, muốn hắn một mực bỏ xuống…

A Hổ còn không biết hắn?

Nhất định lại là cái cớ, nhưng chuyện Côn Sơn quyết định, bình thường bọn hắn cũng không thay đổi được, đành phải nói: “Sơn ca, anh phải suy nghĩ kỹ!”

“Tôi rất hiểu, tôi có vợ nhỏ xinh đẹp, có tiểu viện khang trang, còn muốn những thứ kia để làm cái gì, chỉ cần vợ tôi không chê tôi lười là được rồi.” Côn Sơn nói xong nhìn thoáng qua Bảo Châu: “Vờ à, em có chê anh lười không? Nếu ghét bỏ, anh sẽ đi sở cảnh sát làm việc.”

Bảo Châu lắc đầu, cảm thấy hắn ngốc: “Trong nhà không thiếu tiền, em lười anh cũng lười, em tại sao phải ghét bỏ anh?”

Côn Sơn nghe xong, trong lòng ấm áp, nếu không phải trong sân quá nhiều người, thật muốn, ôm lấy cô hôn một cái, hắn híp nửa mắt đối với A Hổ nói: “Cậu đã nghe được? Trở về nói cho cục trưởng, ta đùa đã chán, sẽ không đi tham gia náo nhiệt nữa.”

Cục trưởng sau khi nghe, cảm thấy Côn Sơn có thể là đang giận lẩy, dù sao chức vị đội trưởng không nhận cũng không sao, phái người đi gọi hắn, cũng coi như cho hắn một bậc thang.

Lục lão gia nghe nói xong, gọi điện thoại, giáo huấn Côn Sơn một trận, trong lời nói vẫn có chút ưa thích đứa con trai này : “Mày đừng hòng lại không có lý tưởng, đã cưới vợ rồi, ngoan ngoãn đi làm.”

“Con không đi.”

“Mày dám! Nếu mày không đi, tao sẽ không nhận mày làm con nữa.”

“Cha, những lời này, cha đã nói rất nhiều lần rồi.” Côn Sơn không bị uy hiếp, khẽ nhướng mày khiêu khích.

“Tao đây sẽ đem Bảo Châu gọi về nhà ở, cho mày ở nhà một mình! Câu này mới lạ đi! Lừa Bảo Châu so với mày dễ dàng hơn nhiều, dùng đồ ăn ngon là đủ, mày có muốn thử một chút hay không?”

“Lão hồ ly!” Côn Sơn thấp giọng chửi bới một tiếng, xem như đã đáp ứng.

“Làm rất tốt, hiện tại các con ở tiểu viện có chút không coi là gì, chỉ cần con làm việc tốt, cha sẽ mua cho con một tòa nhà lớn, như thế nào?” Cưỡng bức thêm dụ lợi, hai bút cùng vẽ, không tin hắn không thành thật một chút.

“Không cần, ở đây đã quen.”

“Vậy thì cho con một ngàn đồng, con muốn xài như thế nào thì xài.”

“Con không cần!”

“Không phải do mày quyết định!”

Ngày hôm sau Lục lão gia gọi người đem một cái rương lớn qua, Côn Sơn kêu người đem trở về, Lục lão gia thừa dịp lúc hắn không ở nhà lại đưa đến.

Bảo Châu vừa mới tỉnh lại nhìn thấy trong sân có cái rương lớn, hỏi Thẩm mẹ: “Đó là cái gì?”

Thẩm mẹ cũng vừa thức dậy: “Nặng trịch đấy, không biết.”

Thời điểm này vừa đúng lúc có người đưa cá tới, Bảo Châu nghĩ đến lần trước bởi vì Tiểu Hoàng làm cho thị trưởng phu nhân giống như có chút không vui, coi như nhận lỗi cũng được, tuy rằng không biết trong rương là cái gì, nhưng lễ nhẹ tình trọng a! Cái lễ trọng, thành ý càng trọng a! Dứt khoát liền tặng cả cá và rương hòm, gọi người mang đi, cô tự mình đi theo bọn họ đến nhà thị trưởng phu nhân.

Kết quả vừa đến cửa lớn đã bị cản lại, canh cửa không phải là gia đinh ngày ấy nhìn thấy, mà là mấy binh sĩ lạ hoắc, một người trong đó đến gần Bảo Châu, dùng thương trong tay ra hiệu: “Xin chớ tới gần.”

“Vì sao? Tôi tới tặng đồ cho người bên trong, vậy anh có thể giúp tôi chuyển vào được không?”

“Cái này có thể.”

“Cảm ơn!” Bảo Châu không có tâm cơ gì tự nhiên cười nói, lại để cho người đem mấy con cá chép vàng đưa tới, còn có một cái rương lớn phía sau.

Người nọ kiểm tra một chút, thấy là mấy cái cá chép và một rương bạc, thật cao hứng gọi người khiêng vào, nghĩ thầm người này thật là mạnh vì gạo, bạo vì tiền, lãnh đạo bọn hắn rất ít đến đây, ngay cả thị trưởng đều vừa vặn biết đến, người này rõ ràng đã rất nhanh đưa lễ vật tới, tương lai khẳng định có tiền đồ.

Bên trong người khách nào đó tới nhìn đồ đạc, biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có chút để ý đến: “Những vật này, là ai đưa tới? Lại biết hành tung của tôi.”

“Là một cô gái trẻ tuổi, còn có thể gọi trở về, có cần gọi đến?”

“Kêu đến.” Người khách kia nói ra, hắn muốn nhìn xem là ai thức thời như vậy, lễ đều đã đưa đến nơi đây rồi, mặc dù có chút ít, nhưng hành động lần này đáng giá khen ngợi, nếu như những nơi hắn đi qua, những người khác nếu đều tặng đồ cho hắn như vậy, thật sự là quá tốt.

Bảo Châu vốn đã quay đầu đi được bước, lại bị người gọi về, hôm nay tâm tình cô cũng không tệ lắm, không có tức giận, vừa vặn khát nước, vừa đi vào, cũng không có giống mọi người nghĩ đi đút lót quan lớn, mà là quay đầu đối với thị trưởng phu nhân đang ngồi nghiêm chỉnh nói: “Đường đại tỷ, có nước không? Em khát nước.”

Thị trưởng phu nhân mặt không biểu tình gọi người rót chén nước cho cô, trong lòng lại cao hứng cô giờ phút này đến đến, người khách tới thăm họ Chu, là theo chân Lỗ Nghĩa Tường ở Hà Nam là sư trưởng náo khởi nghĩa, đến nhà cô nói là bái phỏng, nói ba câu thì có hai câu nói không rời kinh phí khan hiếm, thị trưởng cùng phu nhân trong lòng đều mất hứng, ngươi một người tỉnh Hà Nam chạy đế