XtGem Forum catalog
Trần Thế

Trần Thế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325872

Bình chọn: 7.5.00/10/587 lượt.



của cô đều sụp đổ. Vì vậy, sự né tránh của Lạc Trần không giống với sự né tránh

của Lâm Tự, cô chỉ là đang thuyết phục bản thân mình xem có nên đấu tranh một

lần trưóc khi kết thúc tất cả hay không thôi.

Sáng

ngày hôm ấy, Lâm Tự vào phòng Lạc Trần. Lạc Trần đang ngồi trước máy tính để

sắp xếp lại phần tài liệu cô dịch tối qua, không để ý thấy Lâm Tự đi vào. Phần

dịch cho bộ phim cô mới nhận này đã sắp xong, buổi sáng không phải đi học nên

cô định mang qua cho Sở Kinh Dương. Mông Mông từ khi chuyển hẳn về nhà lại trở

nên thần bí, ngoài những lúc gặp cô ở trường để trao đổi qua về tiến độ của mỗi

người thì gần như không thể gặp được cô ấy. Lạc Trần cũng cố gắng hết sức để có

thể kết hợp với thời gian của Mông Mông.

Lâm Tự

đứng phía sau Lạc Trần, nhìn cô chăm chú gõ máy tính hết sức tập trung, không

muốn làm phiền cô đành lặng lẽ đứng ở đó, đợi cô xong việc.

Lạc

Trần vặn vẹo cổ, quay đầu: "A!”. Cô

nhìn thấy Lâm Tự ăn mặc hết sức chỉnh tề đang đứng sau mình.

Lạc

Trần lập tức đứng dậy: "Sao thế?". Cô vẫn còn chưa kịp buộc mớ tóc

dài đang buông rối tung, trông có phần uể oải phong tình. Do ngồi trước máy

tính khá lâu nên Lạc Trần có cảm giác mắt mình bị khô đi, liền chớp chớp mấy

cái. Động tác vô tình nhưng trong mắt Lâm Tự lại biến thành một loại ám thị.

Ngay sau đó, Lạc Trần cúi người xuống lấy tài liệu vừa in ra, bỏ vào trong túi,

lại tiếp tục vươn người tắt máy tính. Một loạt những động tác đó của cô khiến

mỗi bộ phận, mỗi đường cong dường như đều đang thể hiện một loại ngôn ngữ, đó

chính là mời gọi.

Lạc

Trần vẫn còn mơ hồ không biết sự biến đổi nhỏ trong trạng thái của Lâm Tự, thấy

Lâm Tự hình như không có việc gì gấp liền đi đến tủ quần áo lấy đồ ra thay. Cô

đứng quay lưng về phía Lâm Tự cởi quần áo ngủ ra, rồi thò tay vào tủ lấy bộ đồ

hôm nay định mặc. Lạc Trần hoàn toàn không ý thức được rằng, sự lõa thể của cô

lúc này có ảnh hưởng lớn thế nào tới một người bị cấm vận một tháng nay như Lâm

Tự.

Từ

trước đến nay Lâm Tự luôn cố gắng khống chế bản thân mình nhưng lúc này anh cảm

thấy, phàm đã là đàn ông thì sẽ không ai bỏ qua cảnh đẹp này, sẽ không bỏ lỡ cơ

hội này. Vì vậy chỉ một giây sau tay anh đã ôm lấy Lạc Trần từ phía sau.

Bàn tay

anh trở nên nóng bỏng, sự ham muốn dường như đã thể hiện khá rõ ràng. Lạc Trần

muốn chống cự lại. Thời gian vừa rồi, Lâm Tự không đến tìm cô lần nào, từ sự

hân hoan lúc đầu, dần dần chuyển sang trạng thái chờ đợi trong nghi ngờ, rồi

bây giờ là cố ý lãng quên. Cô cố ý lãng quên sự thân mật từng có với anh, quá

trình như thế quả thật là sự hành hạ đau đớn.

Trong

lúc lòng ảm đạm nhất, Lạc Trần đã nghĩ rằng chỉ những lúc cần anh mới tìm cô,

rồi liệu có ném cô đi như một thứ phế vật hay không, cũng chỉ dựa vào một ý

nghĩ của anh mà thôi. Lạc Trần muốn đấu tranh với anh là vì muốn làm điều gì đó

có trách nhiệm với tình yêu của mình, bất luận có thành công hay không, cũng đều

do chính tay mình kết thúc.

Lạc

Trần vặn vẹo người muốn thoát ra, dù sao đứng xoay lưng lại phía anh đã là tự

đưa mình vào thế bất lợi rổi.

"Em

đừng cử động, đừng cử động." Lâm Tự siết chặt tay không cho cô vùng vẫy

nhưng giọng nói lại rất nhẹ và dịu dàng, tràn đầy sự mê hoặc vang lên bên tai

Lạc Trần, "Hãy để anh được ngắm em một chút".

Không

thoát ra khỏi vòng tay Lâm Tự được, Lạc Trần đành phải nói: "Lâm Tự, em

còn phải đi giao bản dịch, đã hẹn rồi". Cô hy vọng lúc này anh chịu nghe

cô nói lý.

"Ừ,

một lúc thôi rồi đi." Lâm Tự nói, áp sát đầu mình vào Lạc Trần, hưởng thụ

từng chút hương thơm hấp dẫn của món điểm tâm ngon miệng này. Tiết tấu trên tay

anh phối hợp với hành động của đôi môi khiến Lạc Trần có cảm giác mình bị rơi

vào hai chiếc lưới, một do Lâm Tự tết cho cô, một là cô tự tạo cho mình.

Ngoài

tuân theo bản năng ra, Lạc Trần không biết mình còn có thể làm gì nữa.

Cuối

cùng khi Lạc Trần rã rời nằm gọn trong lòng Lâm Tự, cô cũng đã lên tiếng thỉnh

cầu: "Lâm Tự, em không muốn ly hôn với anh".

Lâm Tự

không trả lời. Lạc Trần không nhìn thấy biểu hiện của anh, chỉ có cảm giác

khuôn ngực ấm áp đang từ từ lạnh cứng, từng thớ thịt như căng lên. Sự lạnh lẽo

anh truyền sang khiến cô bất giác run rẩy. Cô thầm nói với mình rằng, hãy coi

chuyện vừa rồi là lời chào tạm biệt, cho dù sau này có khởi đầu mới với Lâm Tự

hay không thì cô cùng sẽ nói lời cáo biệt với sự si tình thuần khiết của mình.

Lạc

Trần ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt Lâm Tự. Đôi mắt anh lạnh lùng y như lần đẩu

tiên cô gặp. Thái độ của anh đã nói rõ tất cả nhưng

Lạc Trần vẫn nhìn thẳng vào anh: "Lâm Tự, em hy vọng vợ anh chỉ có thể là

em".

Cắn

môi, Lạc Trần vẫn không thể nói ra được là cô yêu anh. Cô đã từng nghĩ, khi cô

chủ động thổ lộ tình yêu của mình cũng sẽ là lúc cô ra đi, nhưng lúc này, sự

quyến luyến đã chiến thắng lý trí, cô muốn giữ đôi chân đang muốn rời đi của

anh lại, không muốn phải xa anh. Cô cũng không muốn đưa ra bất kỳ quyết định

nào trước khi hỏi rõ tâm tư của anh.

Lâm Tự

cau mày, "Em sẽ có thân phận của mình". Anh cho rằng mình như thế đ