
nói nữa, Lãnh Cầm mới nói: “Chúng ta quyết định như vậy, ngày mai khách điếm sẽ mở cửa một lần nữa. Hôm nay, Đinh Việt, ngươi cùng Phương Tiểu An đi mua một chút đồ nấu ăn, rượu thì không cần mua, ở trong hầm ngầm của chúng ta vẫn còn rất nhiều."
Phương Tiểu An nghe thấy Lãnh Cầm gọi tên của hắn, động tác ăn cơm không khỏi ngừng một chút.
Thấy Phương Tiểu An phản ứng, Lãnh Cầm cười nhẹ một tiếng: “Phương Tiểu An, huynh muốn báo ân thì hãy báo ân triệt để đi, đầu bếp của khách điếm bị Hạ lão bản mang đi, cho nên hiện tại huynh là đầu bếp của khách điếm rồi.”
Phương Tiểu An không nói gì, lẳng lặng gật đầu.
Lãnh Cầm nhìn phản ứng của hắn, lại nói: “Đến khi chúng ta tỷ thí xong với Hoa Mạc thì huynh coi như là báo ân xong, thể nào?”
“Được.” Phương Tiểu An gật đầu.
Lãnh Cầm lại nói: “Nếu vậy, Đinh Việt, mấy ngày này ngươi giúp ta trông coi Phương Tiểu An, tuyệt đối đừng để huynh ấy tự sát.”
“Hắc, lão đại người yên tâm.” Đinh Việt vỗ vỗ ngực.
Lãnh Cầm gật đầu, nàng đã ăn xong điểm tâm nên lúc này muốn đứng lên đi ra khỏi khách điếm. Phương Tiểu An bất động thanh sắc. Đinh Việt lại kinh ngạc hỏi: “Lão đại, người muốn ra ngoài?”
“Đúng vậy, có chút việc.” Lãnh Cầm thản nhiên nói.
Đinh Việt thấy trên mặt Lãnh Cầm có chút ý cười, nhịn xuống không hỏi tiếp. Rất lâu rồi hắn không nhìn thấy nụ cười đó của Lãnh Cầm. Tuy đôi khi có vẻ chậm chạp, nhưng Đinh Việt vẫn biết có lúc Lãnh Cầm không muốn kể nhiều chuyện. Cho nên hắn nhìn theo Lãnh Cẩm rời khỏi khách điếm, sau đó quay đầu về phía Phương Tiểu An nói: “Phương huynh đệ, lão đại nàng có lúc nói chuyện rất độc ác, nhưng tuyệt đối là người tốt, điều ấy ngươi có thể yên tâm.”
Phương Tiểu An ngước mắt nhìn Đinh Việt, cười nói: “Ta biết, cám ơn Đinh huynh đệ.”
Phương Tiểu An tới khách điếm lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cười với hắn như vậy làm Đinh Việt lập tức hơi mơ hồ. Đinh Việt ha ha cười lớn: “Cảm tạ cái gì, về sau đều là huynh đệ một nhà.”
“Ừm.” Phương Tiểu An đáp một tiếng.
Mà ở nơi khác, Lãnh Cầm rời khỏi khách điếm đi về phía tòa nhà của Huyện lệnh.
“Nữ tử Lãnh Cầm này, bướng bỉnh thành tính.” Lúc này trong phủ đệ của tri huyện đại nhân trấn Lâm Nhân, có người nói như vậy.
“Ừm.” Cũng có người đáp như vậy.
Người nói chuyện là sư gia bên cạnh Huyện lão gia trấn Lâm Nhân, tên gọi Vương Hồ, mới chỉ ba mươi tuổi, diện mạo vô cùng nghiêm túc. Mà Huyện lão gia không để ý chút nào trả lời là huyện lão gia trấn Lâm Nhân, Du Tú. Lúc này hai người ở trong hậu viện nói chuyện, Vương Hồ gấp đến độ đi tới đi lui, mà Du Tú chỉ một bộ dạng yên tâm thoải mái, cầm bút viết.
Nghe được câu trả lời của Du Tú, sư gia Vương Hồ nhíu mi liên tục lắc đầu: “Lãnh Cầm này tuy là nữ tử, nhưng lại làm náo loạn trấn Lâm Nhân, người nói xem Lãnh Cầm được nuôi dạy thế nào? Tại sao lại tạo thành đức hạnh như vậy?”
“Việc này…” Du Tú nghe đến đó, rốt cuộc từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Vương Hồ, buông bút lông trong tay xuống, khẽ cười nói: “Ta cũng không phải phụ thân của nàng, làm sao ta biết được?”
Sáng sớm ngày hôm nay, Du Tú mặc toàn thân màu xanh nhạt ngồi dưới tán cây, làn gió thổi qua làm cánh hoa rơi trên mái tóc của hắn, hắn không để ý cười, khuôn mặt thanh tú dễ nhìn làm cho Vương Hồ sững sờ một chút. Vương Hồ đã quen nhìn khuôn mặt này của chủ tử nhà mình, nhưng nghĩ tới ánh mắt ngưỡng mộ của nữ tử trong trấn, lại lắc đầu thầm than. Người nào quá đẹp cũng là tội lỗi, chủ tử nhà mình là ví dụ tốt nhất.
Du Tú không quản Vương Hồ lại miên man suy nghĩ cái gì, nói xong câu đó lại cúi đầu viết chữ.
“Ha ha, nói được thật tốt quá.” Một tiếng nói rất nhẹ, không cẩn thận căn bản không nghe được.
Nhưng Vương Hồ lại nghe thấy, hắn ngẩng đầu nhìn về phía góc tường bên kia, cao giọng hét: “Là kẻ nào?”
Hắn nói xong lời này chỉ thấy rất yên tĩnh, Vương Hồ nhìn góc tường lại không phát hiện thấy gì. Trong lòng cảm thấy kỳ quặc, Vương Hồ quay người về phía Du Tú, nói: “Lão gia, người có nghe thấy giọng nói chuyện của nữ nhân không?”
“Ừm.” Du Tú vẫn tiếp tục viết, nghe thấy Vương Hồ hỏi, theo quán tính đáp lại một tiếng.
Vương Hồ thấy câu trả lời khẳng định của Du Tú, gật đầu nói thầm: “Qủa nhiên không phải ta nghe lầm…”
“Ừm?” Hình như tới lúc này Du Tú mới phản ứng kịp, nhíu mày hỏi: “Ngươi vừa mới hỏi ta cái gì?”
“…” Vương Hồ im lặng một chút, nhìn cặp mắt trong suốt kia của Du Tú, đành phải nâng trán thở dài một tiếng.
Được rồi, hắn đã hiểu, Du Tú căn bản là không nghe thấy lời hắn nói.
Mà ở góc tường kia, một nữ tử yếu ớt cười nhìn hai người trong sân nói chuyện. Nữ tử này mặc bộ y phục ngắn màu vàng nhạt, trên lưng đeo một thanh đoản đao, mái tóc dài dùng một trâm nhỏ màu xanh cài ở sau gáy, dung nhan nàng vô cùng xinh đẹp thanh tú, đôi mắt kia lại vô cùng ngời sáng. Nàng chính là kẻ bất hảo thành tính trong miệng Vương Hồ, là người khiến trấn Lâm Nhân hỗn loạn, Lãnh Cầm.
Giờ phút này nàng đang trốn ở góc tường nhìn bộ dáng chăm chú viết chữ của Du Tú, trong đôi mắt không biết rốt cuộc là tình cảm gì.
Lúc này, Vương Hồ lại tiếp tục nói chuyện: “Ta cảm thấy L