
là mũi tên phá gió bay tới.
Gần như không do dự, Lãnh Cầm quay sang Phương Tiểu An gào lên: “Mau tránh ra!” Nàng nói xong lời này đồng thời giơ tay muốn đẩy Phương Tiểu An ra, lại phát hiện Phương Tiểu An vẫn bình tĩnh đứng yên chỗ cũ. Lúc này nàng dùng sức không ít, nhưng cũng không thấy hắn động đậy chút nào.
Lãnh Cầm sợ hãi trong lòng, nàng dứt khoát nhảy bổ vào người Phương Tiểu An, ôm chặt lấy hắn.
Toàn bộ động tác này kỳ thật chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, đợi tới khi Lãnh Cầm phản ứng được thì nàng đã ở trong lòng Phương Tiểu An, còn Phương Tiểu An cũng đang dùng một tay ôm chặt lấy Lãnh Cầm, tay kia bình thàn giơ ra bắt lấy mũi tên.
Sức mạnh của mũi tên kia rất bá đạo, Lãnh Cầm không cảm nhận được toàn bộ nhưng lúc này Phương Tiểu An có thể cầm vững vàng ở trong tay, thật sự khiến Lãnh Cầm cảm thấy kinh ngạc. Lãnh Cầm nháy mắt biết mình đã hiểu sai về Phương Tiểu An, Phương Tiểu An không chỉ là một đầu bếp đơn giản, hắn có võ công, mà võ công còn không hề thấp.
“Phương…Tiểu An.” Lãnh Cầm cảm thấy giọng nói của mình có chút khô khốc.
Phương Tiểu An cúi mặt xuống nhìn nữ nhân trong lòng, nữ nhân này giờ phút này cũng đang nhìn hắn, trong mắt hắn có cảm xúc chưa bao giờ thấy qua. Trong lòng Phương Tiểu An hiểu rõ lúc này không phải lúc nói những thứ này, hắn nhanh chóng nới lỏng cánh tay đang ôm Lãnh Cầm, không nhìn lại Lãnh Cầm, ngước mắt lên nhìn về phía mũi tên phóng tới, trầm giọng nói: “Ngươi đã bại lộ hành tung, còn muốn ẩn nấp tới lúc nào?”
Phương Tiểu An nói xong câu đó, không lâu sau từ trong đám cây cối có một người đi ra. Người này toàn thân mặc đồ đen, trên đầu quấn một chiếc khăn màu trắng, có vẻ trầm lặng. Hắn vẫn chưa mở miệng, chỉ giương cung tên lên, hai mắt nhìn chằm chằm hai người.
Hai tay Lãnh Cầm ôm Phương Tiểu An càng chặt hơn, nàng im lặng nhìn Phương Tiểu An, nghĩ xem kế tiếp Phương Tiểu An sẽ làm gì.
Phương Tiểu An cảm giác được cả người căng lên, cho rằng Lãnh Cầm đang sợ hãi.
Lúc này, Phương Tiểu An rốt cuộc mở miệng, hắn nhìn chằm chằm người nam tử đang giương cung trước mắt: “Ngươi chính là thuộc hạ của người lúc trước, người đó là thủ lĩnh tà đạo Hạ Hoán Vân, ngươi là thuộc hạ tinh thông cung tiễn bên cạnh Hạ Hoán Vân, là Diệp hộ pháp.”
“Ta tuân mệnh người đó vẫn đứng gác tại chỗ này.” Ánh mắt của hắn không hề rời khỏi Phương Tiểu An.
Lãnh Cầm nhìn Phương Tiểu An không chớp mắt, tia sáng trong mắt lóe lên mất mác. Vừa rồi khi Hạ Hoán Vân nói ra thân phận của hắn thì Phương Tiểu An không hề có ở đó, mà lúc này hắn lại có thể nói ra thân phận của Hạ Hoán Vân, chắc rằng hắn có hiểu biết về chuyện trong võ lâm nên mới có thể dễ dàng nhìn ra thân phận của đối phương.
Mà Phương Tiểu An nói xong, nam tử trước mặt cũng không hề phản bác, chắc chắn Phương Tiểu An đã nói trúng rồi.
Rõ ràng là thời điểm nguy cấp nhưng Lãnh Cầm vẫn cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. Phương Tiểu An là người trong giang hồ, Phương Tiểu An có võ công thâm sâu khó lường. Ngày thường phong thái Phương Tiểu An để lộ ra không giống với người bình thường, Lãnh Cầm nên phát hiện sớm mới phải.
Phương Tiểu An và nàng..Không ngờ lại có nhiều ngăn cách như vậy.
Ba người đứng đối diện thật lâu, rốt cuộc vẫn động thủ.
Ngay lúc Lãnh Cầm ngước mắt lên định nói với Phương Tiểu An thì mũi tên trong tay Diệp hộ pháp đột nhiên bắn ra, bay thẳng về phía Phương Tiểu An. Phương Tiểu An hoàn toàn không bối rối, hắn như thể không chú ý vung tay về phía mũi tên. Vốn là người mập mạp nhưng lúc này lại làm người khác cảm thấy nhẹ nhàng phiêu dật.
Nhưng khi Phương Tiểu An vừa mới đỡ mũi tên kia thì tiếng xé gió lại truyền tới liên tiếp. Vì thế Phương Tiểu An buông Lãnh Cầm trong lòng ra, tự mình vọt về phía Diệp hộ pháp. Diệp hộ pháp cũng không để Phương Tiểu An lại gần, hắn nhún chân thi triển khinh công lùi về phía sau, nháy mắt đã lùi rất xa. Nhưng Phương Tiểu An cũng không có ý muốn bỏ qua, cũng dùng khinh công bay tới. Hai người, một lùi một truy đuổi, đã rời khỏi chỗ của Lãnh Cầm rất xa.
Ngay lúc Lãnh Cầm sắp không nhìn thấy tung tích của hai người, Phương Tiểu An đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Lãnh Cầm. Tuy chỉ trong nháy mắt nhưng Lãnh Cầm rõ ràng nhìn thấy Phương Tiểu An khẽ nhếch môi, nói một câu.
“Đi mau.” Chỉ có hai chữ.
Lãnh Cầm ngơ ngẩn đứng tại chỗ, giống như còn chưa kịp ra khỏi sự kinh ngạc.
Ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến Lãnh Cầm không cách nào tập trung tinh thần đi xử lý. Du Tú biểu lộ tình cảm với nàng, khách điếm xuất hiện một người có vẻ ngoài giống với Hạ lão bản, Hạ lão bản trở về khách điếm, Phương Tiểu An kỳ thật giỏi võ công. Những việc này đều khiến Lãnh Cầm khó có thể tiếp thu.
Nàng đúng là không biết bước tiếp theo mình nên làm thế nào.
Nàng không nên như vậy.
Lãnh Cầm nhìn bụi cỏ rậm rạp dưới chân, nhìn đám cỏ non xanh mướt, đột nhiên cảm thấy tất cả đều có chút buồn cười. Nàng hiểu rõ mình không phải kiểu nữ nhân yếu đuối, gặp chuyện là ỷ lại vào người khác. Nàng là Lãnh Cầm, nàng đã trải qua rất nhiều đau khổ, nàng biết cái gì đúng cái gì sai.
Nàng có t