
t nàng. Lãnh Cầm chỉ nói thế rồi bất đắc dĩ xoay người sang chỗ khác. Cũng vào lúc này, Sư Hồi Tuyết nhìn bóng lưng của nàng, nhịn không được lên tiếng nói: “Lãnh cô nương, để bát mì lại đi.”
Động tác của Lãnh Cầm cứng đờ, đột nhiên xoay người lại, ngơ ngẩn nhìn Sư Hồi Tuyết, sau đó cong khóe môi: “Được.”
Lãnh Cầm đặt bát mì lên bàn, lại nhìn Sư Hồi Tuyết vài lần rồi mới quay về phòng mình. Trong lòng nàng có chút cao hứng, mãi đến khi khép cửa phòng lại còn muốn nhìn ánh mắt kia của Sư Hồi Tuyết, có chút thương tiếc, còn có xin lỗi và bất đắc dĩ.
Lãnh Cầm suy nghĩ, có lẽ Sư Hồi Tuyết kỳ thật vẫn thích mình.
Nghĩ như vậy, Lãnh Cầm càng thêm quyết tâm tiếp tục cố gắng khiến Sư Hồi Tuyết hiểu rõ tâm ý của mình. Trong đầu nàng có rất nhiều cách nhưng thực ra rất có ổn định tâm trạng, nàng lại mở cửa đi ra khỏi phòng, xuống dưới lầu giúp Đinh Việt và Hạ lão bản chào hỏi khách khứa.
Cả ngày hôm đó, Sư Hồi Tuyết không hề ra khỏi phòng. Lãnh Cầm vẫn nghĩ cách đi vào phòng hắn, một lúc đưa trà một lúc lại đưa đồ ăn. Sự chăm sóc cẩn thận như vậy đã khiến Đới Linh Sương ở phòng bên cạnh cảm thấy vô cùng cảm động.
Mà trong quá trình này, Sư Hồi Tuyết không hề nói thêm gì, chỉ nhìn Lãnh Cầm ra ra vào vào, còn mình thản nhiên ngồi trên bàn cầm bút viết gì đó.
Lãnh Cầm cũng nhận ra vốn dĩ sắc mặt Sư Hồi Tuyết tái nhợt, sau đó ngày càng khó coi hơn.
Tới buổi tối, tất cả mọi người uống say thành một đoàn. Hạ lão bản và Đinh Việt đem mấy người say quá về phòng. Không bao lâu sau tất cả mọi người cũng trở về phòng, chào hỏi một tiếng, Đinh Việt và Hạ lão bản cũng về phòng.
Khách điếm Lâm Nhân đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Lãnh Cầm khoác áo ngồi trong phòng, không biết vì sao cảm thấy không thoải mái trong lòng. Tuy vào ban ngày thái độ của Sư Hồi Tuyết với nàng có chút tốt hơn, nhưng sắc mặt hắn vẫn tái nhợt khiến nàng không thể nào yên lòng.
Suy nghĩ một lát, Lãnh Cầm vẫn quyết định đứng dậy, khoác y phục sau đó đi ra ngoài.
Đèn trong hành lang vẫn còn sáng, đèn trong các phòng đều đã tắt, chỉ có ánh đèn hắt ra từ phòng của Sư Hồi Tuyết.
Lãnh Cầm hơi kinh ngạc nhìn căn phòng đó, rồi đi tới. Cửa phòng không khóa, Lãnh Cầm giơ tay đẩy đẩy, trong phòng vang lên tiếng va chạm. Khi đẩy cửa ra, vốn dĩ Lãnh Cầm đã chuẩn bị đối mặt với sự thờ ơ của Sư Hồi Tuyết, ai ngờ…Trong phòng lại không hề có một ai.
Trong phòng không có một bóng người, trên bàn giấy trắng vẫn xếp gọn gàng, đầu giường đặt một quyển sách đang mở, nhưng không có ai.
Lãnh Cầm nhíu mày, đang muốn lên tiếng gọi, lại đột nhiên nghe thấy tiếng nói từ xa truyền tới, nàng không khỏi dừng động tác, cẩn thận nghe.
Tiếng nói kia thực sự là của Sư Hồi Tuyết.
Lãnh Cầm chỉ hơi ngẩn người, sau đó nàng nhanh chóng đi về phía hậu viện - - nếu như không nghe lầm thì tiếng nói đó truyền tới từ hậu viện.
Dọc theo đường tới hậu viện, Lãnh Cầm đang tập trung tìm Sư Hồi Tuyết, ngước mắt lên lại phát hiện một người đang yếu ớt dựa vào cây, tiếng nôn mửa truyền tới, thân thể người đó có chút run rẩy trong gió đêm, khiến Lãnh Cầm vô cùng lo lắng.
“Tiểu An!” Lãnh Cầm vội vàng đi tới, nhìn Sư Hồi Tuyết khó nhọc nôn khan, nhưng không biết giúp đỡ hắn thế nào.
Lúc này Sư Hồi Tuyết vô cùng khó chịu, hắn biết Lãnh Cầm đang ở bên cạnh hắn, nhưng hắn căn bản không có sức lực nói chuyện với nàng, chỉ có thể nhắm mắt chờ đợi đợt buồn nôn này qua đi.
Không biết có phải ông trời nghe thấy tiếng lòng của hắn hay không, không lâu sau, hắn rốt cuộc bình thường lại, không còn nôn, dựa vào thân cây thở hổn hển. Mà Lãnh Cầm lo âu đứng bên cạnh hắn, bộ dáng muốn nói lại thôi.
“Lãnh cô nương, thất lễ rồi.” giọng nói của Sư Hồi Tuyết có chút khàn khàn, vô cùng yếu ớt.
Lãnh Cầm chớp mắt, nháy mắt dâng lên một tầng hơi nước trong mắt, nàng nói: “Nói cho ta biết, sao lại thế này, được không?”
“Lãnh cô nương…” Sư Hồi Tuyết nhíu mày, như không hiểu tại sao Lãnh Cầm lại nói như vậy.
Lãnh Cầm đương nhiên không cho hắn cơ hội giả ngu, đột nhiên nhào tới ôm chầm lấy hắn, giọng nói run rẩy nói: “Huynh thành như thế này còn tưởng rằng ta không nhìn ra cái gì sao?”
“Lãnh cô nương.” Một tiếng này của Sư Hồi Tuyết, giống như tiếng thở dài.
Lãnh Cầm ôm Sư Hồi Tuyết, Sư Hồi Tuyết cũng không đẩy nàng ra, chỉ có điều không ôm lại nàng. Hai người đứng một hồi lâu mới có động tác. Lãnh Cầm ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt rất gầy của Sư Hồi Tuyết, nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến huynh nhất định đẩy ta ra? Rốt cuộc vì cái gì khiến huynh gầy như vậy?”
Lãnh Cầm đã sớm xác định tâm ý của bản thân, nàng là người ngang ngược, chỉ cần xách định tấm lòng của mình sẽ không dễ dàng buông tha. Mặc kệ là Phương Tiểu An ngày trước hay là Sư Hồi Tuyết hiện tại, chỉ cần hắn là chính hắn, thì đó chính là người trong lòng nàng.
Nhưng mà, nói không thèm để ý, là chuyện không thể nào.
Việc mà Lãnh Cầm quan tâm thật sự đó là rốt cuộc vì sao Sư Hồi Tuyết lại trở nên gầy yếu như vậy.
Sư Hồi Tuyết không trả lời Lãnh Cầm mà lại chuyển đề tài: “Lúc này Lãnh cô nương không nên lo lắng chuyện này, mấy ngày nữa Hạ Hoàn