
Hàng không hề
kinh ngạc khi thấy cô, nhìn cô xuyên suốt từ đầu đến chân, đáy mắt tràn đầy
hưng phấn.
"Anh xem em giá bao
nhiêu?" Cô nghịch nghịch mái tóc đen còn hơi ẩm ướt, cười mờ ám.
Dương Lam Hàng vươn tay
ra, ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong, ép lên vách tường cạnh cửa.
"Thử qua mới biết
được!"
...
----------------------
(*) Nước ấm nấu ếch:
là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó
sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ
ở yên mà... chết từ từ --> Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có
thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra
chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn. Ngược lại, nếu đang ở "thiên đường"
(điều kiện bình thường) mà bị ném xuống "địa ngục" (nước nóng), phản
ứng sẽ rất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn, không đến nỗi chết lúc nào
không hay.
Từ mái tóc còn ẩm ướt của
Dương Lam Hàng nhìn ra, anh cũng vừa mới tắm, thay áo ngủ bằng lụa, màu xanh
nhạt nhã nhặn mặc lên người anh càng thể hiện nét nho nhã.
Không ngờ là, trò đùa
tinh quái của Lăng Lăng lại bị lật tẩy, hai tay choàng lên vai anh, ngọt ngào
cười: "Thầy giáo Dương, anh muốn em chủ động thế nào đây?"
Anh cong môi, nhoẻn miệng
cười.
Thật mê người nha! Thanh
đạm không giấu được gợi cảm, quyến rũ không che nổi văn nhã, hấp dẫn chết
người.
Tim Lăng Lăng nảy lên hai
nhịp, cảm giác hơi nhộn nhạo...
Dương Lam Hàng gỡ tay cô
đang choàng lên vai anh, chỉnh lại áo ngủ, dưới ánh mắt khó hiểu của cô, đi đến
trước giường ngồi xuống.
"Anh luôn cho rằng
em là một học trò rất có óc sáng tạo."
Anh nâng một chân, gác
lên chân kia, bộ dạng nhàn nhã thảnh thơi.
"Đừng nói anh chưa
cho em cơ hội thực hành..." Lúc anh nói những lời này, nghiêm chỉnh toát
lên khí chất của một thầy giáo.
Có trời biết Lăng Lăng
yêu mặt này của Dương Lam Hàng biết bao. Rõ ràng chẳng có gì là "người
đứng đắn", nhưng cố tình đem hai chữ "đứng đắn" suy diễn đến
đẳng cấp cao siêu, khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Mỗi lần Dương Lam Hàng
bày ra thái độ như vầy, máu chơi ác của cô lại phun trào, siêu cấp muốn dẫn dụ
anh, lột bỏ vẻ ngoài nghiêm trang của anh. Hơn nữa sáng nay, anh ngồi trong văn
phòng khoa, ánh mặt trời trong suốt chiếu lên mặt anh, một thân nho nhã kia
khiến Lăng Lăng đặc biệt muốn dỡ xuống sự thanh cao của anh, nhìn vẻ mê loạn
hiện lên trong mắt anh.
Khó khăn lắm hôm nay mới
có được một cơ hội thực hành.
Cô cười tươi rói, ngồi
trên đùi anh. Nên thực hành từ đâu đây?
Dựa vào kinh nghiệm có
hạn của cô, trước tiên cô đưa tay cách lớp vải áo mềm mại mà chậm rãi vòng
quanh thắt lưng anh, tiếp theo, môi cô tiến đến bên tai anh, không hôn xuống, chỉ
để hơi thở nóng rực phảng phất bên tai. Mỗi lần Dương Lam Hàng làm thế với cô,
cô đều run rẩy toàn thân, xuội lơ tựa vào vai anh, say sưa trong đó. Cho nên,
cô tin chắc chiêu này rất trêu chọc người khác.
Dương Lam Hàng vẫn ngồi
yên bất động, tầm mắt chuyển từ mặt cô xuống đến ngực, dừng lại ở đó...
Cô cúi đầu nhìn thoáng
qua, xấu hổ đến nỗi tai cũng đỏ lựng. Tư thế này, góc độ này, bầu ngực tròn đầy
của cô đều phơi bày dưới ánh đèn chói lọi, hai điểm đỏ sẫm hết sức thẹn
thùng... Cô vội vàng kéo lại quần áo, toàn thân giống như nằm trên lửa, vùi mặt
vào hõm vai anh không dám ngẩng lên..
"Không chơi
nữa!" Không vui như cô tưởng, hơn nữa cô đã sâu sắc lĩnh hội được chân lý
"chơi với lửa có ngày phỏng tay."
Dương Lam Hàng thoáng
cười khẽ, tay chậm rãi vươn qua thân thể cô, sờ tìm nút ấn bên giường, tắt đèn
trong phòng... Trong phòng tối đi, ánh đèn nê-ông của thành phố bị rèm cửa dày
nặng chắn bên ngoài, một mảnh thế giới tối đen.
Đã không còn ánh đèn, tri
giác bỗng trở nên nhạy cảm. Cô cảm nhận được nhịp tim nặng nề, hơi thở dày đặc
của anh.
"Tiếp tục
đi..." Sự khích lệ của anh khiến cô quên mất mình đang ở đâu, như bị ma
ám, dùng đôi môi thăm dò lẫn nhau.
Làn môi run run lướt qua
hai mắt khép hờ, khóe miệng cong lên thành một đường, cuối cùng ngậm lấy vành tai
anh, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo quanh trong tai anh mà miêu tả. Động tác tuy trúc
trắc, thế nhưng, đối với đàn ông mà nói, đã đủ để khiêu gợi lên tình cùng dục
của anh ta. Cô cảm giác được thân thể Dương Lam Hàng căng cứng rõ ràng, cô càng
được cổ vũ, bàn tay đưa đến trước ngực anh, mở từng nút một, cởi bỏ áo anh...
Dương Lam Hàng vẫn...
không cự tuyệt, cũng không hùa theo.
Cô cắn cắn môi dưới, đưa
tay cởi thắt lưng của chính mình, hai tay buông thả, áo tắm trượt xuống theo bờ
vai thơm mượt mà... Da thịt cùng da thịt chạm nhau, nhiệt độ cơ thể giao hòa,
tiếng hít thở dày đặc của anh trở nên hỗn loạn...
"Lăng Lăng..."
Cô không nhìn thấy vẻ mặt
anh, nhưng vẫn có thể từ giọng nói của anh mà tưởng tượng ra ánh mắt anh giờ
phút này có bao nhiêu trầm mê.
Nhẹ nhàng quấn quýt, tay
cô luồn vào trong tóc anh, môi như có như không chạm vào chóp mũi, bờ môi
anh... Cô cố tình không dùng lực, để cho xúc giác vừa ngứa vừa tê dại hành hạ
lẫn nhau...
Mãi