
thầy, em sẽ qua giờ đây."
Cúp điện thoại, cô không nhịn được oán giận: "Haiz! Thầy giáo kiểu gì vậy a!"
"Có chuyện gì vậy?"
"Cho em tổng kết, em sẽ đưa ra một định lý: Nếu lấy Dương Lam Hàng ra làm tiêu chuẩn đánh giá một người có bình thường hay không thì thế giới này sẽ không có người nào là bất bình thường hết."
"Rất sâu sắc."
"Hắn bảo em tới văn phòng, em đi đây!"
Cô lưu luyến tắt máy tính, vội vàng thu dọn một chút, đi thẳng đến khoa Vật liệu.
Khi cầm sách tiến vào văn phòng của Dương Lam Hàng, anh ta đang chuyên chú viết báo cáo. Ngón tay nhẹ nhàng chuyển động trên bàn phím, chẳng những có tiết tấu mà tốc độ đánh máy so với người chuyên chat chit như cô còn nhanh hơn. Kẻ có tài quả nhiên không giống người thường, ngay cả đánh chữ nhìn cũng đẹp hơn người khác!
"Em ngồi đi!" Anh ta chỉ vào ghế dựa bên cạnh mình, chờ cô ngồi xong rồi hỏi: "Có chỗ nào không hiểu?"
Cô đương nhiên không dám mở ra ngay trang nhất, tùy tay lật đến một trang ở giữa sách, chỉ chỉ công thức: "Chỗ này ạ!"
"Phương trình Praha? Nó quả thực hơi khó hiểu."
Anh ta cầm giấy bút bắt đầu vừa giảng vừa vẽ, nói cái gì cô hoàn toàn không hiểu. Nửa tiếng sau, đầu óc của cô trôi bồng bềnh, còn nghiêm túc cân nhắc coi hai ông Praha với Bravais có bà con họ hàng gì với nhau không?
"Em hiểu chưa?"
"Hiểu rồi ạ!" Định lý thứ nhất của trò ngoan: Không hiểu không quan trọng, mấu chốt là phải giả vờ hiểu!
"Vậy em tính toán bài tập này một chút đi."
"Dạ?" Cô nhanh chóng nhìn lướt qua một lượt, chữ nào cũng biết, vấn đề là không hiểu chúng có ý gì. Cô sợ hãi nhìn về phía Dương Lam Hàng, chỉ chỉ lên trang sách, nhỏ giọng hỏi: "Thầy Dương, điều kiện nhiễu xạ là cái gì ạ?"
Dương Lam Hàng hơi nhíu mày, hỏi: "Em có biết phạm vi bề mặt tinh thể là gì không?"
Cô lắc đầu.
Anh ta nhẹ nhàng xoa xoa sống mũi thẳng tắp giữa hai hàng lông mày. "Hằng số mạng tinh thể thì sao?"
Cô lắc đầu.
Anh ta hít vào một hơi, tiện tay vẽ một hình lập phương trên giấy, đường nét rất thẳng, góc cạnh rõ ràng. "Em có biết đâu là mặt phẳng 211 không?"
[111'> cô biết, [211'> thì một hình lập phương là đủ sao? Cô cắn cắn môi, còn vẽ tới vẽ lui trên hình lập phương, đến khi cô ngẩng đầu lên vẻ mặt không chắc chắn thì thấy Dương Lam Hàng vốn có khả năng duy trì phong thái tao nhã trong mọi tình huống nay đang dùng sức day day trán, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.
Cô nhỏ giọng nói: "Thầy Dương, em xin lỗi! Em trở về nhất định sẽ học nghiêm túc."
Anh ta chỉ vào phía bên kia bàn: "Từ hôm nay trở đi, em ngồi bên đó đọc sách, chỗ nào đọc không hiểu lập tức hỏi tôi."
Từ hôm nay trở đi là sao?!
Trời ơi! Tại sao Dương Lam Hàng mới có hai mươi chín tuổi mà không phải là chín mươi hai tuổi!?
Trên đời không có môi trường học tập nào gian khổ hơn văn phòng của thầy giáo.
Từ tám giớ sáng đến mười giờ tối, không dám tới muộn, không dám về sớm, mỏi người không thể đứng lên vận động, buồn ngủ không thể gục lên bàn mà ngủ, thậm chí ngay cả khi lơ đãng cũng vẫn phải nhớ lật sách sang trang tiếp theo... Nếu không cô sẽ nhận lấy một ánh mắt "sâu không lường được" của Dương Lam Hàng!
Hai ngày đầu, Lăng Lăng cố nhịn phản ứng sinh lý ngáp mà hăng hái chiến đấu với đống chữ nghĩa khô như ngói, nhịn tới ngày thứ ba, cô không thể nào chịu nổi nữa, quyết định liều chết đấu tranh một chút với phương pháp giáo dục vô nhân đạo của Dương Lam Hàng.
Cho nên cô chọn lúc anh ta đang làm việc hết sức chuyên tâm mà hỏi hết câu này đến câu khác. Đáng tiếc là, được một thời gian cô phát hiện chiêu này không hề hiệu quả, độ kiên nhẫn của Dương Lam Hàng quả thực đã đạt tới cấp thượng thừa. Nhưng cô vẫn chưa chịu đầu hàng, áp dụng đòn mạnh hơn, cứ mỗi mười phút lại quấy rầy anh ta một lần, hễ gặp một từ lạ nào cô đều không hề nể nang bắt Dương Lam Hàng đang bù đầu viết báo cáo phải ngừng lại giải thích cho cô...
Đến ngày thứ mười Lăng Lăng hoàn toàn bị tính tình bao dung của thầy giáo Dương thu phục. Nếu không phải do khoảng cách thầy trò nên không thể mạo phạm, cô nhất định sẽ hỏi anh ta một câu: Cái đầu ngu của ta không làm nhà ngươi tức chết sao?! Oh my God! Nhà ngươi không phải người à?
Dĩ nhiên, sau khi về phòng ngủ cô liền đem vấn đề này thảo luận kỹ với người bạn khoa học gia của mình, anh trả lời cô: "Em là cô gái thông minh nhất anh từng thấy, chỉ cần em chú tâm, không có gì là không học được."
Cô cười ngu một hồi, đến khi sực nhớ phải nhắn trả lời thì phòng ngủ lại tắt đèn. Cô lại không kịp nói "mai gặp lại" nữa rồi.
******
Sau đó nữa, Lăng Lăng nhận thức triệt để một sự thật, cô không làm bài cho đến khi Dương Lam Hàng vừa lòng thì đừng mơ thoát khỏi nanh vuốt anh ta. Vì thế, cô từ bỏ giãy dụa vô ích, ngoan ngoãn lĩnh hội chân lý khoa học Vật liệu.
Một tháng sau, cuốn sách dày cộp cuối cùng cũng được lật đến chương cuối cùng, ánh bình minh lóe sáng, ngày tự do đang vẫy gọi cô. Lăng Lăng vừa thở ra thư thái, ghé mắt qua thì bắt gặp Dương Lam Hàng chuyển dời ánh mắt từ máy tính sang cô, con người đen tuyền chăm chú nhìn cô thật lâu không rời. Đối với cái kiểu giám thị nghiêm khắc này, Lăn