
rời khỏi màn hình, cô thậm chí đã quên đi suy xét, quên là có thể hỏi người đàn ông đang ở bên cạnh, đây rốt cuộc là chuyện gì.
Ống kim kia cắm vào da thịt anh ta, mà anh ta lại đột nhiên như được giải thoát.
Phảng phất , có tiếng rên từ cổ họng, từ loa phát ra.
Anh ta đang khóc? Đó là tiếng khóc kìm chế, đau thương, lại cũng như đang hưởng thụ, tiếng khóc đến từ trong linh hồn.
Dù cho ngây thơ đến đâu, cô cũng hiểu được ống kim tiêm đó là gì.
“ Em đoán xem, tôi là người nào? Đang nằm ? Hay là đang đứng kia? “ Giọng nói như là ác quỷ làm người khác phát run vang lên.
Tô Noãn Noãn lúc đó mới phát hiện trên mặt mình lạnh băng, trên mặt sớm đã đầy lệ.
Cô quay đầu lại , nhìn Hàn Dật Thìn đang ngồi bên cạnh, tư tưởng đóng băng.
Biểu hiện của anh ta âm u đáng sợ, làm cô muốn trốn, nhưng chân lại như đã bị buộc chì vào, bị cố định ở chỗ này.
“ Anh là ai? “ run rẩy nói ra ba chữ này, giọng nói bởi vì sợ hãi và khóc lóc mà đã biến thàng khàn khàn không như chính cô nữa.
“ Ha ha ha ha … “ Hàn Dật Thìn đột nhiên cười lớn, giọng cười tà mị, đem theo châm biếm và thù hận.
Tô Noãn Noãn rút cục tỉnh ra, giọng cười xa lạ của anh ta, làm cô cảm giác bản thân đã rơi vào một vực sâu không đáy, sợ hãi, bất lực.
“
Anh là … “ Hàn Dật Thìn hơi hơi cúi người xuống, đến gần tai cô, hơi thở có chút ấm nóng làm tai cô thấy ngứa, “ Anh là tân lang của em mà.”
Tô Noãn Noãn toàn thân cứng đơ, giọng nói của anh ta, mê hoặc như âm trầm
của đàn piano, nhưng rất rõ ràng không phải giọng nói của Hàn Cảnh Thìn, anh ta là ai?
Đoạn băng đó rốt cuộc là chuyện gì?
“ Ha ha ha ha … “ Hàn Dật Thìn nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô, lại cười giễu lần
nữa, ngón tay thon dài lướt qua trên mặt cô rồi dừng lại trên cánh môi,
cố ý lưu lại đó mấy phút trêu đùa cô. “ Ha ha ha ha … “ Hàn Dật Thìn nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô, lại cười giễu lần nữa, ngón tay thon dài lướt qua trên mặt cô rồi dừng lại trên cánh môi, cố ý lưu lại đó mấy giây trêu đùa cô.
“ Anh rốt cuộc là ai? Hàn Cảnh Thìn đang ở đâu?” Noãn Noãn hỏi, chồng cô đâu? Tại sao người này lại có bề ngoài giống hệt anh!
Hàn Dật Thìn nhìn Tô Noãn Noãn đang run rẩy, con ngươi màu đen thoáng qua ánh nhìn tàn nhẫn, “ Hàn Cảnh Thìn, cái đồ phế vật đó đã bị tôi đưa đi rồi!”
“ Đưa đi đâu! Đoạn băng vừa rồi là sao? “ Tô Noãn Noãn lắc lắc đầu, không dám tin lời nói của anh ta, ai có thể nói cho cô với, đây là chuyện gì?
Hàn Dật Thìn nhẹ cười, Tô Noãn Noãn theo bản năng định tặng anh ta một cái tát, song lại bị anh ta nắm được cổ tay, “ Cái thằng phế vật đó không nói cho cô sao? Hắn có một người em trai ruột, đứa em bị Hàn gia bỏ rơi suốt mười sáu năm nay.”
“ Em trai ruột ? Các anh là anh em song sinh sao? “ Tô Noãn Noãn nhìn khuôn mặt quen thuộc của anh ta, nhưng vẫn không dám tin mà hỏi, chỉ có anh em song sinh mới giống được đến thế!
Hàn Dật Thìn không phủ nhận, nhìn bộ dạng đang phát run lên kia, anh cười đến không còn gì tà ác hơn.
Anh phát hiện anh thích nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của cô.
“Sao anh lại đối xử với tôi như thế này?” Tô Noãn Noãn cắn môi dưới, nhìn anh ta, sự sợ hãi trong mắt đã bị thay thế bằng một loại kiên cường, thời khắc này , cô biết bản thân phải bình tĩnh, cô muốn biết rõ, đây rốt cuộc là chuyện gì.
“Tại sao lại đối xử với cô như thế này à?” Hàn Dật Thìn cười lạnh, liền đó tắt tivi , bỏ đĩa vào trong két khóa an toàn, cơ thể thon dài duyên dáng ngồi xuống sofa trắng. ( hix , tả anh này mảnh mai duyên dáng như người mẫu ý nhỉ )
“Muốn trách thì phải trách Hàn Cảnh Thìn, sau này những gì của anh ta, đều là của tôi, bao gồm cả cô! Anh ta đã bao nhiêu năm làm thiếu gia nhà họ Hàn, cũng đến lúc nghỉ ngơi rồi!”
“Anh rốt cuộc đã đem anh ấy đưa đi đâu? Vừa rồi anh đối với anh ấy như thế, là phạm pháp anh có biết không? Anh ấy là anh trai ruột của anh cơ mà! “ Tô Noãn Noãn kêu to…
“Cái này cô không cần phải biết, cô chỉ cần biết, tôi là Hàn Dật Thìn, nhưng, trước mặt người khác tôi là chồng cô – Hàn Cảnh Thìn, đã hiểu rõ chưa?” Hàn Dật Thìn dùng giọng điệu không có chút nghi ngờ gì nói, đứng dậy lại gần bên cô, lại lần nữa dùng tay vuốt qua má cô, ngón tay lạnh lẽo mang theo hàn ý lạnh đến xương, làm Noãn Noãn một trận run rẩy.
“Hiện giờ mạng sống của hắn đang trong tay tôi, vừa rồi cô cũng nhìn thấy rồi đấy, tôi muốn hắn đau khổ – hắn sẽ đau khổ.” Hàn Dật Thìn hoàn toàn không quên nhắc nhở, anh là muốn biến cô thành một con cờ của anh ta.
Mới vài phút trước, còn đối với cô trăm phần dịu dàng, người đàn ông muốn chăm sóc cô đến cuối đời này, thời khắc này, đã biến thành ác quỷ, đẩy cô vào trong địa ngục vô biên.
Một ngày hôm nay, cô đã trải qua chuyện đau khổ nhất trong cuộc đời một con người, mất đi người thân, chồng bị bắt mất, hiện giờ lại còn có một người đàn ông như Tu La đe dọa.
Mà cô chỉ có thể, một mình chiến đấu.
Hàn Dật Thìn chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, má cô đỏ hồng như một quả đào vừa chín tới, lông mi cong kia phủ xuống trên hốc mắt tạo thành một hàng bóng râm rất đẹp, mặc dù lúc này cô sợ hãi như thế, nhưng ánh sáng trong đôi mắt cô vẫn có