
rơi từng giọt: "Nhưng em không muốn để anh ấy
biết…"
"…"
Dương Du Lâm là một người
tốt, có bầu nhiệt huyết, lại lương thiện chính trực, nhưng càng là người tốt
thì lại càng dễ tin người khác. Đặc biệt là khi thấy nước mắt tôi rơi xuống,
cậu ta lập tức buông súng đầu hàng. Tất nhiên, lời của tôi không tính là lừa
gạt cậu ta.
Để đề phòng Minh Viễn đột
nhiên quay lại và bắt gặp, chúng tôi quyết định tạm thời không thảo luận vụ án,
mà hẹn ngày mai sau khi tôi ra viện sẽ bàn bạc kỹ càng. Vừa mới nói xong, đã
nghe bên ngoài vang lên những tiếng bước chân quen thuộc. Tôi và Vương Du Lâm
đưa mắt nhìn nhau, rồi cũng thở phào một hơi.
Minh Viễn mắt sáng như
luồng điện, vừa mới vào cửa đã phát giác ra không khí khác thường trong phòng.
Nhưng nó không hỏi gì, chỉ thoáng liếc mắt nhìn tôi, sau đó quay sang cười nói
với Vương Du Lâm: “Vừa rồi tớ bận thương lượng với anh Cổ Hằng chút chuyện, nên
đến muộn. Sao, cậu tìm tớ có chuyện gì thế?”.
Vương Du Lâm đua mắt sang
tôi với vẻ không được tự nhiên, rồi cúi đầu đưa chỗ tài liệu trong tay cho Minh
Viễn, thấp giọng nói: “Thứ mà lần trước cậu bảo tớ điều tra toàn bộ đều ở đây
cả”. Nói xong, cậu ta liền nhét luôn tập tài liệu vào tay Minh Viễn, rồi vội
vàng chạy ra ngoài. Nhìn thấy cảnh này, tôi quả thực khóc không được, cười cũng
chả xong. Cái cậu Vương Du Lâm này đúng là thật thà quá mức, chắc từ nhỏ đến
lớn chưa nói dối bao giờ, nhìn bộ dạng của cậu ta, đừng nói là người tinh quái
như Minh Viễn, ngay đến người bình thường cũng nhìn ra được có vấn đề .
Quả nhiên, Minh Viễn cười
phì một tiếng, đón lấy tập tài liệu rồi vội vàng chạy
theo, miệng gọi: “Cậu đợi một chút đã, tớ còn có chuyện muốn nói với cậu mà”.
Vương Du Lâm nghe thế lập tức tăng tốc lên, cứ như là đang chạy trốn.
Minh Viễn vừa ra đến cửa,
Vương Du Lâm đã chạy đến hành lang rồi, chẳng bao lâu sau hoàn toàn mất hút.
Minh Viễn vừa lắc đầu vừa cười không ngớt, sau đó liền trở vào, đôi mắt đen
nhánh và sâu xa làm tôi phát sợ. Nhưng tôi vẫn không dời mắt đi, ép mình nhìn
thẳng vào đôi mắt đó, lại cố gắng nặn ra một nụ cười, giả bộ như thể chưa từng
có chuyện gì xảy ra.
Minh Viễn lại bật cười,
vừa ngồi xuống chiếc gường đối diện vừa nói với tôi: “Em có biết khi em căng
thẳng sẽ có một động tác nhỏ không?”.
Tôi hơi ngẩn ra, sau đó
toàn đều trở nên cứng đờ. Thằng nhóc này đang tính lừa tôi hay sao vậy?
“Mỗi lần em căng thẳng,
đều sẽ không kìm được mà vân vê các đầu ngón tay, thế này này”. Nó vừa cười vừa
chỉ vào tay phải tôi, khiến tôi giống như vừa bị ong đốt, vội vàng nhảy bật
dậy, giấu đôi tay về phía sau. Mà nghe nó nói như vậy, tôi rốt cuộc đã ý thức
được vấn đề này, hình như tôi quả đúng có một thói quen như thế…>
Khi tôi còn ngẩn người
ra, nó lại nói thêm một câu, khiến tôi sợ đến mức thiếu chút nữa thì ngã từ
trên gường xuống đất. Nó nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ nghiêm túc, không chớp lần
nào, như thể muốn nhìn xuyên qua thân thể tôi để thấy được trái tim tôi vậy:
“Cô của anh cũng thế, giống hệt em bây giờ”. Nó nói chậm rãi từng từ một.
Trong khoảnh khắc đó, tôi
thậm chí cho rằng mình đã lộ tẩy, thế nhưng khi cúi đầu xuống thấy đôi tay
trắng bệch hoàn toàn xa lạ kia, tôi mới dần dần trở lại bình thường. Chung Tuệ
Tuệ không xinh đẹp bằng Lưu Hiểu Hiểu, nhưng lại khỏe mạnh và lạc quan, bàn tay
luôn hồng hào và ấm áp. Cho dù nó có đôi mắt tinh tường hơn chăng nữa, năng lực
quan sát của nó mạnh hơn nữa, thì cũng không có cách nào nhìn xuyên qua lớp vỏ
bên ngoài này để thấy được linh hồn của tôi. Dù sao, sự thực đúng là khó tin
như thế, cho dù tôi có nói với nó, cũng chưa chắc nó đã tin.
Tôi cười giả lả mấy
tiếng, không tiếp tục dây dưa thêm về vấn đề này. Nhưng Minh Viễn hình như đột
nhiên nảy sinh hứng thú, cứ bám riết chuyện này không chịu bỏ qua: “Sao em
không hỏi gì về cô của anh vậy?”
“Tại sao em phải hỏi
chứ?” Tôi hỏi ngược lại
Nó nhìn tôi, ra vẻ đương
nhiên nói : “Anh còn tưởng em sẽ có hứng thú cơ. À, không phải em đã nói là em
thích anh sao?”
“Phì..” Tôi vừa cầm cốc
trà lên uống được một ngụm, chợt nghe thấy câu này của nó, bao nhiêu nước trà
vừa uống lập tức phun ra ngoài, làm ướt nhẹp cả mặt đất. Có trời mới biết tại
sao nó đột nhiên nhắc tới chuyện này, thích hay không thích nói đùa một chút
cũng chẳng sao, nhưng nghiêm túc nói ra vậy, bắt tôi trả lời thế nào đây?
“Hử?” Nó chậm rãi ghé
tới, hàng lông mày rậm rạp càng lúc càng gần, trong đôi mắt đen láy là một nét
cười càng lúc càng nồng đậm, nhưng không có vẻ bỡn cợt chút nào, mà ngược lại,
hình như còn hết sức nghiêm túc.
Tôi thậm chí không còn
dám nhìn nó nữa, chỉ biết vội vàng đặt cốc lên tủ đầu gường, rồi nói một câu:
“Em mệt rồi, ngủ đây”. Sau đó trùm chăn lên đầu rồi trốn tránh, đều rụt hết vào
trong. Minh Viễn… thật sự nghiêm túc sao? Trong lòng tôi là một sự lo lắng khó
mà miêu tả bằng lời. Đây chắc là lần đầu tiên nó thích một cô gái, thứ tình cảm
trong trẻo thuần khiết và nóng bỏng ấy của nó chẳng lẽ sắp bị hủy trong tay tôi
sao?
Tronh chăn rất ngột ngạt,
khiến tô