
trái tim người ta vào bên trong.
“Minh...”
Tôi vừa mới mở miệng định nói lời tạm biệt, nó đã chợt cúi đầu xuống hôn lên
môi tôi. Khác hẳn với sự dịu dàng và kiên nhẫn trước đây, lần này nó trở nên
nôn nóng, động tác thậm chí còn có chút thô bạo, cứ như muốn cắn xé và nuốt
chửng lấy tôi.
Đầu
óc tôi trở nên vô cùng hỗn loạn, đôi tay ôm chặt lấy eo
nó, dùng hết
toàn bộ sức lực của mình.
“Tạch...”
một tiếng vang lên, đèn trong hành lang vụt sáng, khiến hai
chúng tôi
đều giật nảy mình, vội vàng buông nhau ra, rồi không hẹn mà
cùng lùi về phía sau hai bước, ra vẻ chững chạc đàng hoàng.
Từ phía
cầu thang vang lại
những tiếng bước chântrầm thấp,
tôi vừa nghe liền biết ngay
là không
hay, saohôm nay chú
Lưu lại về sớm thế
chứ? Thế là tôi
vộivàng đẩy Minh Viễn
ra ngoài hành lang, vẫy tay chào tạm biệt, sau đó cất
bước chạy như bay về phía cầu thang.
“Cha,
cha xuống dưới nhà có việc gì vậy?” Rẽ qua chỗ ngoặt cầu thang, tôi hít sâu một
hơi, rồi cất tiếng hỏi chú Lưu với vẻ thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy
ra.
Ánh
mắt sắc bén của chú Lưu nhìn đăm đăm vào khuôn mặt tôi, sau đó mới chậm rãi
xoay người lại: “Không có gì.” Nói xong, chú lại đi lên cầu thang.
Chú
làm thế này là có ý gì đây nhỉ?
Tôi
vừa thầm ngẫm nghĩ chuyện này vừa bước lên cầu thang, đến khi vào nhà, mới phát
hiện cửa ban công vẫn còn mở rộng... Vừa rồi chắc không phải chú Lưu đã nhìn
thấy tôi và Minh Viễn đi vào hành lang đấy chứ... Vậy chú cố ý xuống cầu thang,
chẳng phải là...
Khuôn
mặt tôi lập tức nóng bừng, không dám đưa mắt nhìn chú Lưu, mà vội vàng chạy
biến vào phòng mình. Ngồi trước
bàn học, nhìn mình trong gương, tôi mới phát hiện tóc mình đã rốì bù, khuôn mặt
đỏ lựng, đôi mắt ầng ậng nước, điều tệ nhất là sau
phen dày vò ban nãy, đôi môi tôi đã sưng húp.
Chú
Lưu cũng là người từng trải, làm gì mà chẳng
đoán ra
vừa nãy chúng tôi đã làm gì ở dưới hành lang.Khuôn mặt tôi vốn đã đỏ bừng như một quả
táo chín,
lúc này lại càng có
xu hướng chuyển thành màu tím.
Sau
đó, Minh Viễn không tới thăm tôi thêm lần nào. Tuy tôi biết là nó không muốn
kéo tôi vào chuyện này, cũng biết là nó suy nghĩ cho tôi, nhưng trong lòng vẫn không tránh
khỏi cảm giác khó
chịu. Nó thỉnh thoảng cũng gọi điện thoại cho tôi, nhưng nói rất ít, chỉ hỏi sơqua mấy câu về
tình hình sức khỏe của tôi, sau đó
vội vàng gác
máy.
Tôi
đành đi hỏi Cổ Hằng
và Vương Du Lâm xem tình hình thế nào rồi, nhưng miệng bọn họ lại kín như bưng,
bất kể tôi hỏi thẳng hay là nói vòng vo, rốt cuộc vẫn chẳng moi ra được chút
tin tức nào, khiến tôi tức đến rơi nước mắt. Cuối cùng, Cổ Hằng toàn né tránh tôi, Vương Du Lâm sau khi bị tôi
bắt gặp thì cúi gằm mặt xuống chẳng nói năng gì, cứ như là một đứa bé làm sai
chuyện gì đang bị người lớn trách mắng vậy.
Cứ
như vậy chừng hơn hai tháng qua đi, đến chiều tối một ngày cuối tháng Tám,
Vương Du Lâm đột nhiên gọi điện thoại tới, vội vã hỏi tôi: “Bây giờ em ở đâu
vậy?”
“Ở
nhà.” Trái tim tôi giật thót một cái, bàn tay run lên, chiếc điện thoại thiếu
chút nữa thì rơi xuống đất: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Vương
Du Lâm trầm giọng đáp: “Còn chưa có việc gì, em cứ ở nhà đợi nhé, bọn anh sẽ
tới đón em ngay đây.”
Chẳng
lẽ Minh Viễn đã xảy ra chuyện gì rồi ư? Tôi cảm thấy hết sức bất an, suốt nửa
giờ sau đó cứ không ngừng đi đi lại lại trong phòng, muốn gọi điện thoại thêm
lần nữa để hỏi cho rõ ràng, nhưng lại sợ nghe thấy tin tức đáng sợ gì đó, nôn
nóng đến nỗi chỉ muốn khóc thật to.
Nửa
giờ sau, Vương Du Lâm lại gọi điện thoại tới: “Xuống nhà đi, bọn anh đến rồi.”
Tôi
vội vàng chạy xuống dưới nhà, vừa mới đến cửa cầu thang, đã nhìn thấy Vương Du
Lâm thò đầu ra từ ghế trước của một chiếc xe tải nhỏ, lớn tiếng gọi tôi: “Bên
này!”
Tôi
vội vàng chạy về phía trước, mở cửa lên xe. Vương Du Lâm chẳng nói năng gì,
nhanh nhẹn lùi xe ra ngoài ngõ.
“Có
chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.
Cổ Hằng
nghiến răng nghiến lợi nói: “Minh Tử đã dụ Phan Nhất đến nghĩa trang ở ngoại ô
phía tây thành phố, anh bảo phải nhanh đến đó chi
viện, nhưng Lâm Từ cứ nhất quyết đòi đến đón em.”
Vương
Du Lâm hờ hững nói: “Đội phó Hà sớm đã dẫn một người đuổi theo rồi, cho dù chúng ta có đến
thì cũng chẳng giúp được gì cả.”
Thấy
tôi tỏ ra không hiểu, Vương Du Lâm liền giải thích tiếp: “Đội phó Hà hiện giờ
là Đội phó của đội trinh sát số hai, anh ta... quan hệ giữa anh ta với Phan
Nhất trước giờ không được tốt lắm.”
Cho
nên Minh Viễn mới có thể thuyết phục anh ta đến giúp đỡ chứ gì.
“Phan
Nhất, thật sự sẽ tới chứ?” Tôi lo lắng hỏi.
Cổ Hằng cười lạnh, nói: “Tất nhiên rồi, Minh Tử đã
phải dùng tiền bán nhà để mua mấy cái băng cát sét đó, lão ta có thể nhịn được
sao?”
“Minh
Viễn đã bán nhà rồi ư?” Tôi lập tức giật mình, đứng bật dậy. “Bộp” một tiếng
vang lên, đầu tôi húc vào nóc xe một cú rõ mạnh, khiến tôi choáng váng một hồi
lâu.
Cổ Hằng ngoảnh mặt qua một bên, nhỏ giọng lầm bầm:
“Thật không biết tại sao Lâm Tử cứ nhất quyết đòi mang em theo nữa.”
May
mà còn có Vương Du Lâm tốt bụng, kiên nhẫn giải