
“Được thôi, cô biết là
cháu có ý thức trách nhiệm. Nhưng, cô hỏi cháu, đi khuân vác một tháng có thể
kiếm được bao nhiêu tiền? Dù có đủ ăn thì cũng không đủ cho bọn cháu thuê nhà
đâu. Mà coi như hai đứa cháu chăm chỉ làm việc, chi tiêu dè xẻn, có thể cầm cự
được, nhưng cháu có muốn nhìn cô ấy đi theo cháu sống những ngày vất vả không?
Người khác hỏi cô ấy: “Này, chồng chị làm nghề gì vậy?” Cháu bảo cô ấy phải trả
lời thế nào, nói chồng mình là cửu vạn, chuyên đi khuân vác hay sao? Sau này
hai đứa cháu còn phải sinh con nữa, cháu định bắt chúng nó phải sống vất vả như
cháu à? Cho dù cô ấy bằng lòng, liệu cháu có nỡ không?”
Cổ Hằng nhe xong thì ngây
người ra. Dù sao nó cũng mới có mười tám tuổi, trong đầu toàn là những ảo tưởng
về tình yêu đẹp đẽ, chưa từng suy nghĩ tới bản chất thật sự của cuộc sống. Bây
giờ nghe tôi nói thẳng như vậy, ngây ra cũng là lẽ đương nhiên.
“Cho nên, hôm nay cô
Chung chỉ ra cho cháu hai con đường để đi. Thứ nhất, cô sẽ khuyên cha mẹ và cô
cháu, để bọn họ đồng ý cho cháu nghỉ học, sau đó cháu hãy cùng Na Na sống cuộc
sống vất vả kia. Thứ hai, cháu hãy mau đi chữa trị vết thương, rồi trở lại
trường cùng Na Na cố gắng học tập, thi đỗ đại học. Cháu nói xem, cháu muốn chọn
con đường nào?”
Kết quả dĩ nhiên không
cần tôi phải nói, lúc tôi đi, Cổ Diễm Hồng còn kéo tay tôi mà khóc lóc, rồi vừa
lau nước mắt vừa nói: “Tuệ Tuệ, chuyện hôm nay tôi thật không biết phải cảm ơn
chị thế nào. Những lời khách sáo tôi cũng không nói nhiều nữa, sau này chị có
chuyện gì cứ tới tìm tôi, cho dù có phải vào nơi dầu sôi lửa bỏng tôi cũng sẽ
làm cho chị.”
“Thôi đi bà cô ơi, cô chỉ
cần kiềm chế bản thân cho tốt, đừng có hơi tí động chân động tay với Cổ Hằng
nữa là tôi đã cảm ơn trời đất rồi.” Tôi hậm hực nói. Bất kể thế nào, dùng bạo
lực để giải quyết chuyện gia đình là cách làm thiếu sáng suốt nhất, không biết
trong đầu cô nàng này nghĩ gì mà lại có thể dằn lòng ra tay được.
Trên đường về nhà, Minh
Viễn hình như suy tư gì đó. Khi sắp đến nhà, nó mới đột nhiên mở miệng: “Cô ơi,
cháu cảm thấy những lời cô nói rất có lý.”
“Cái nào có lý?”
“Tất cả đều có lý.” Minh
Viễn ngẩng đầu nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Cháu cảm thấy cô hiểu biết rất
nhiều.”
“Tất nhiên rồi!” Vừa được
khen là lòng tôi lập tức lâng lâng bay bổng, đắc chí nói: “Cháu không thấy cô
đã đọc biết bao nhiêu sách tâm lý đó à? Thế này gọi là mỗi người mỗi khác, đừng
coi thường những lời cô nói, đều là nhắm vào Cổ Hằng cả đấy, đổi lại là người
khác thì chưa chắc đã có tác dụng đâu.”
Sắc mặt Minh Viễn càng có
vẻ nghiêm túc hơn: “Cô đọc nhiều sách như vậy, có phải là vì cháu không? Là vì
lo không thể dạy dỗ cháu cho tốt, nên cô mới bỏ công đọc nhiều như vậy? Cô Cổ
hoàn toàn không hiểu những thứ này, ngay đến các thầy cô giáo của cháu cũng
không thể nói ra những lời đó, chỉ có cô mới nghiêm túc như vậy thôi.”
Sao thằng bé này lại nhạy
cảm như vậy nhỉ? Tôi không muốn tạo thêm áp lực cho nó, nên gượng cười nói: “Cô
chỉ rảnh rỗi không có việc gì làm nên mới xem sách thôi, không có gì đâu.”
Nhưng một khi định chuyện
gì, cho dù tôi có phủ định cũng vô ích. Nó cúi đầu xuống, đột nhiên bước tới
nắm lấy tay tôi, nghiêm túc nói: “Cô ơi, trên đời này không có ai đối với cháu
tốt hơn cô cả.”
“Ai bảo cô là cô của cháu
chứ.”
“Cô!”
“Sao?”
“Cô sẽ mãi mãi ở bên cạnh
cháu, đúng không?”
“…”
Tôi im lặng một hồi lâu,
Minh Viễn hình như đã phát giác ra điều gì đó, đột nhiên cao giọng: “Cô ơi!”
Tôi cũng không biết phải
trả lời thằng bé thế nào. Bao nhiêu năm nay, tôi đã nói dối nó quá nhiều rồi,
nhưng về chuyện này, tôi quả thực không muốn nói dối nó thêm nữa.
Tôi suy nghĩ rất lâu,
cuối cùng mới đắn đo từng câu chữ mà trả lời Minh Viễn: “Minh Viễn, trên thế
gian này không có bậc phụ huynh nào có thể ở mãi bên cạnh con trẻ. Cháu xem,
thời gian trôi qua nhanh biết mấy, bây giờ cháu cũng sắp trưởng thành rồi,
chẳng bao lâu nữa sẽ vào đại học, rồi đi làm, sau đó có gia đình riêng, thậm
chí còn có con cái nữa. Nhưng, người có thể ở bên cháu suốt cả cuộc đời thì chỉ
có một, đó chính là vợ cháu. Cho nên…”
“Cho nên, cô sẽ bỏ cháu
mà đi sao?” Minh Viễn ngắt lời tôi, trong giọng nói như ẩn chứa một nỗi đau
thương xé ruột.
Đúng vậy.
Thằng bé càng hiểu
chuyện, tôi lại càng phải đi sớm. Có lẽ là năm sau, có lẽ là năm kia, tôi biết
rất rõ, thời gian tôi ở bên cạnh Minh Viễn đã không còn nhiều nữa.
Sau một hồi im lặng rất
lâu…
Minh Viễngượng cười: “Hôm
nay thật đúng là… Cô xem, sao chúng ta lại vô cớ nói tới chuyện này nhỉ? Chúng
ta về thôi, về nhà thôi!” Dứt lời, nó lại đưa tay cầm lấy tay tôi, nắm rất
chặt.
Nhưng, tôi có thể cảm
nhận được rõ ràng, toàn thân nó đang run rẩy.
Sau
chuyện ngày hôm đó, Minh Viễn làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cuộc sống
lại tiếp tục trôi qua trong bình lặng. Nó vẫn ngoan ngoãn nghe lời, chăm chỉ
học tập, nhưng tôi càng ngày càng bất an, luôn cảm thấy một ngày nào đó lão
Chương sẽ đột ngột xuất hiện trước mặt tôi, đưa tôi rời khỏi nơi này vĩnh viễn.
Trong
tâm