
ng lưng cao lớn của người đàn ông trước mắt, anh cẩn thận ôm con gái trong ngực, dùng lời nhỏ nhẹ nói với nó gì đó, chọc cho Thiệu Mộ Nghiên khanh khách cười không ngừng, kẹo đường trong bàn tay nhỏ từng phát từng phát cố ý cọ môi của anh, còn cố ý không để cho anh liếm, anh cũng vui vẻ đùa giỡn giống như nó.
Cô thế nào chưa bao giờ biết đây là một người đàn ông chiều con gái, mặc cho con gái muốn chơi cái gì cũng chơi cùng, muốn ăn cái gì, nghĩ muốn cái gì cũng mua, thậm chí ngay cả cô cũng phải ghen tỵ.
Bật cười lắc đầu một cái, cô phát hiện đám người đi qua luôn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn bọn họ, một tia hư vinh nho nhỏ quanh quân ở tim của cô, cô tiến lên vỗ vỗ Thiệu Diên: "Anh ôm nó đã lâu rồi, sẽ mệt, để nó xuống đi một chút đi."
Thiệu Diên tựa hồ không thèm để ý nhún vai, sau đó cúi người ở đầu vai của cô đùa giỡn: "Em biết,『sức lực』của anh cũng không tệ lắm."
"Anh!" Lâm Tử Huân tức giận trợn trừng mắt nhìn, sắc mặt thoáng qua một chút ửng hồng, anh nói cái gì cũng không nhìn trường hợp, đẩy anh một phan, nhỏ giọng nói: "Đừng ở trước mặt con gái nói những thứ này có được hay không."
"Mẹ, người ta muốn chơi cưỡi ngựa." Thiệu Mộ Nghiên đột nhiên mở miệng, tay nhỏ bé mềm mại ra sức lay động.
"Cái gì?" Thiệu Diên không hiểu nhìn Lâm Tử Huân hỏi.
Lâm Tử Huân tự nhiên từ trong tay Thiệu Diên nhận lấy con gái: "Nó nói là ngựa gỗ xoay tròn ở đó bên, nó rất thích."
"Vậy thì hãy đi đi."
Thiệu Diên sờ sờ con gái, cưng chìu nói, nghiêng mắt nhìn thấy Lâm Tử Huân trên trán mồ hôi mỏng thì dừng một chút: "Em mang Nghiên Nghiên đi trước, anh đi mua chút nước uống."
"Em không. . . . . ." Chữ thứ ba còn chưa có xuất khẩu, cô liền kinh ngạc nhìn Thiệu Diên đi về phía của hàng đồ uống nhỏ đáng yêu, bên môi nâng lên một chút ý cười, cô ôm con gái đi về nơi ngựa gỗ xoay tròn.
Nhưng không khéo chính là, ngựa gỗ xoay tròn dừng hoạt động, nói là hai ngày trước xảy ra chuyện cần sửa chữa, đã dựng lên giá đỡ cao, không ít công nhân đang thi công ở trên giá đỡ cao.
Thiệu Mộ Nghiên chân mày nho nhỏ nhíu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút phàn nàn: "Mẹ, tại sao không thể chơi ngựa?"
Lâm Tử Huân an ủi sờ sờ gương mặt mềm mại của nó: "Nghiên Nghiên ngoan, lần sau trở lại có được hay không, ngựa bị thương, cần nghỉ ngơi."
Thiệu Mộ Nghiên lưu luyến nhìn ngựa gỗ ở bên trong: "Ngựa bị thương? Đau không?"
"Ừ, chỉ là rất nhanh sẽ tốt thôi."
Nhìn thất vọng trong mắt con gái, Lâm Tử Huân cảm thấy không đành lòng, đứa bé luôn là biểu đạt trực tiếp nhất, nguyện vọng đơn giản nhất, cô muốn thỏa mãn tất cả yêu cầu của nó, chỉ là không có biện pháp.
"A. . . . . . Tiểu thư cẩn thận!" Một tiếng bạo rống, khiến Lâm Tử Huân có chút mất hồn kinh ngạc ngẩng đầu, chỗ khung sắt cao đang thi công, một cây sắt dưới chân công nhân đột nhiên rơi xuống, hướng chỗ Lâm Tử Huân cùng Thiệu Mộ Nghiên đang đứng rơi xuống.
Lâm Tử Huân vừa nghe đại não liền trống rỗng, theo bản năng chỉ có thể ôm chặt con gái bảo vệ ở trong ngực, ngồi xổm xuống, cô toàn thân run rẩy chỉ có một suy nghĩ, không thể để cho con gái bị thương, không thể!
"Ầm" một tiếng, Lâm Tử Huân níu chặt chân mày, một hồi lâu, nhưng không có đau đớn như mình nghĩ, thần kinh buông lỏng, cô mới phát hiện ra mình ở trong một vòm ngực ấm áp, có người dùng thân thể của mình thay họ nhận chịu phần sức nặng này, một ý tưởng đáng sợ hơn đánh úp tới cô.
Cô chợt ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy tuấn nhan quen thuộc, mặt của anh không có huyết sắc, trên trán bắt đầu nhỏ xuống từng giọt mồ hôi hột, nhưng là biểu tình của anh không có một tia biến hóa.
Lúc này, không ít người xông tới, các công nhân thi công cũng liền liên tiếp nói xin lỗi rồi hỏi thăm, Lâm Tử Huân tay chân lạnh lẽo chết lặng, trong thế giới của cô không nghe được bất kỳ thanh âm gì, chỉ có thể gắt gao dùng mắt khóa người đàn ông trước mặt, cô ôm con gái lảo đảo một cái, níu chặt ống tay áo của anh, chỉ muốn biết anh có tốt hay không.
Thiệu Diên nở một nụ cười tái nhợt, hướng về phía cô lắc đầu một cái, cho dù tất cả mọi người không nhìn ra, cô lại biết anh đang ẩn nhẫn: "Chúng ta đi thôi."
Khuỷu tay tráng kiện đỡ Lâm Tử Huân cùng con gái, bỏ rơi tất cả đám người vây xem, Thiệu Diên mang theo họ rời đi.
Đi hồi lâu, Lâm Tử Huân giống như là ý thức được cái gì, đem Thiệu Mộ Nghiên để xuống, bắt đầu run rẩy từ trong túi xách tìm điện thoại di động, nhưng điện thoại di động tựa hồ muốn cùng cô đối nghịch chính là không tìm được, cô càng nhanh, nước mắt cũng bắt đầu rơi liên tục: "Đáng chết! Điện thoại di động đâu?"
"Em tìm điện thoại di động làm cái gì?" Một tay sờ sờ khuôn mặt con gái ngây thơ như cũ, một bàn tay ấm áp bắt được cánh tay của cô, nghĩ trấn an cảm xúc gần như điên cuồng của cô, Lâm Tử Huân lại tìm như cũ, khóc thút thít, ánh mắt Thiệu Diên bình tĩnh, thở dài ôm cô vào trong ngực: "Trấn định một chút, anh thật sự không có việc gì."
Oa một tiếng, Lâm Tử Huân như một đứa con nít khóc lớn lên, sụp đổ quấn lấy anh: "Chúng ta đi bệnh viện, nhanh đi bệnh viện."
"Đứa ngốc." Thiệu Diên chịu đựng trên lưng mãnh liệt đa