
ừng động tác trên tay lại, theo bản năng vễnh tai, quả nhiên nghe được giọng nói quen thuộc nhàn nhạt vang lên, lễ phép có thừa: "Tôi đã về."
Cha mẹ Lâm gia hiển nhiên là cứ theo lẽ thường mặt mày hớn hở dặn dò anh không nên đọc sách quá nhiểu, anh không có lên tiếng nữa, mà tiếng bước chân lại đến gần, anh đang muốn tới đây, lòng của Lâm Tử Huân căng thẳng, anh lên lầu. . . . . .
"A." Hô nhỏ một tiếng, Lâm Tử Huân không cẩn thận bị mảnh vụn cái đĩa đâm trúng, máu tươi lập tức từ đầu ngón tay chảy ra, cắn môi ẩn nhẫn, hỏng bét, anh nghe thấy không?
Rất nhanh, ánh sáng trước mắt đột nhiên tối sầm, chứng minh suy nghĩ của Lâm Tử Huân, cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng cao to của Thiệu Diên từ trên cao nhìn xuống nhìn cô, nhếch môi như đùa cợt: "Vẫn ổn chứ?"
"Em không sao." Giận dỗi cúi đầu tiếp tục dọn dẹp, tại sao phải nói lời quan tâm người khác, anh không phải nên có chút vui sướng khi người gặp họa sao?
Thiệu Diên khẽ mím môi mỏng, ngồi xổm người xuống cho cao bằng cô, thời điểm nhìn thấy mảnh kiếng bể và máu, một hồi choáng váng tái nhợt.
Lâm Tử Huân phát hiện sự kì lạ của anh, ngơ ngẩn nói: "Anh làm sao vậy, thấy máu là choáng?"
"Không có." Hơi thở lạnh lẽo đáng sợ, bộ dáng nghiêm mặt người lạ chớ tới gần .
Lâm Tử Huân bị thái độ như vậy của anh dọa sợ, lập tức thu thập xong mảnh vụn ném vào thùng rác, mà anh đã đứng dậy từ lâu chuẩn bị rời đi, cô không nhịn được gọi anh, biết rõ là vô dụng vẫn còn hỏi: "Anh tại sao gần đây luôn về nhà trễ như thế? Cũng không có ăn cơm tối."
Chẳng lẽ. . . . . . Thật giống như tin đồn gần đây vậy, anh. . . . . . Kết giao bạn gái? Nghe nói, là Mạnh Linh hoa khôi của trường bọn họ.
Quay đầu, vẻ tái nhợt của anh rút đi, giống như là anh vẫn luôn bình tĩnh như vậy, cười châm biếm: "Cô muốn nói gì?"
"Anh. . . . . . Kết giao bạn gái?"
"Đối với cô mà nói có quan trọng không?" Hoàn toàn xoay người lại đối mặt với cô, anh đan chéo đôi tay dù bận vẫn ung dung nhìn cô: "Hoặc là nói, cô đang ghen?"
"Làm sao có thể?" Lâm Tử Huân cuống quít mặt một lần nữa hướng về bồn rửa, tay vươn vào trong bồn, thành phần hóa học trong nước rửa chén kích thích vết thương của cô một hồi đau đớn, cô lắp ba lắp bắp dùng lý do sứt sẹo: "Anh, anh tài cao, mới mười bảy tuổi, không nên. . . . . . Yêu sớm ."
Yêu sớm? Anh xấu xa cười rộ lên, từ từ đến gần cô, cúi đầu dọc theo bên tai của cô cọ cọ, cười khẽ quyến rũ: "Thật ra thì so với yêu sớm, tôi càng mê luyến cơ thể cô. . . . . . Toàn thân cao thấp của cô, tôi muốn thưởng thức rất nhiều địa phương."
Cúi đầu, khuôn mặt xấu hổ không tự kiềm chế đỏ lên, cô lấy cùi chỏ chống đẩy anh: "Anh, anh vì cái gì phải nói lời nói hạ lưu như vậy? Chúng ta. . . . . . Chúng ta là anh em."
"Tôi đã nói qua với cô, tôi ghét nghe thấy hai từ anh em."
Con ngươi tà tứ màu rám nắng sáng chợt lóe lên, anh dán cô, ngón tay thon dài linh hoạt giống như rắn vén cao váy dài của cô lên, thăm dò vào quần lót thật mỏng của cô, cắn vành tai trắng noãn của cô thở dốc: "Ví dụ như nơi này, tôi vẫn rất muốn thưởng thức."
* * *
"Này, các bạn đoán xem kịch bản lần này, nhân vật Juliette cuối cùng sẽ rơi vào ai nào?"
"Mình đoán nhất định là Mạnh Linh, cô ấy là hoa khôi của trường chứ sao. . . . . . Nhiều người ái mộ cô ấy như vậy, thời điểm toàn trường bỏ phiếu, số phiếu của cô ấy khẳng định cao nhất."
"Hừ! Ai nói cô ta là xinh đẹp nhất? Là cô ta phô trương nhất, luôn là một bộ dáng xử nữ thuần khiết bộ dạng mê hoặc mọi người, tôi cảm thấy Lâm Tử Huân xinh đẹp hơn so với cô ta, chỉ là Lâm Tử Huân người ta luôn ôn nhu dịu dàng điềm đạm, lại không thích khoe khoang, làm việc khiêm tốn."
"Vậy cũng đúng, khí chất của Lâm Tử Huân thật là mình càng nhìn càng thích, vừa nhìn sẽ khiến cho người khác có dục vọng muốn bảo vệ, cô ấy giống như đứng ở chỗ nào đều giống như một bức tranh an tĩnh."
"Đúng vậy a, nhưng mà Lâm Tử Huân hình như là luôn ngơ ngác, nhiều người thích cô ấy như vậy, chính cô ấy cũng không biết, tựa như ngày hôm qua, Bạch Thiên Vũ ở trước mặt mọi người thổ lộ với cô ấy!"
"Bất quá coi như Bạch Thiên Vũ lớn lên đẹp trai, gia thế hiển hách, vậy thì thế nào? Lâm Tử Huân người ta chính là không nói một tiếng nào đã đi rồi. . . . . ."
Đứng ở rước bảng thông báo, Tề Úy cùng Bùi Dực nghiêng nghiêng mắt nhìn bạn tốt của mình, đang mong đợi nhìn anh biến sắc mặt, nhưng người khác cố tình không phối hợp, nhấc chân dài rời đi.
Tề Úy cùng Bùi Dực nhìn nhau nhếch môi, một trái một phải hỏi Thiệu Diên: "Làm sao vậy?"
"Mình giống như là làm sao?" Thiệu Diên miễn cưỡng đi, nhưng trong tròng mắt rõ ràng lại hàm chứa ý lạnh.
"Cậu đang ghen tỵ?" Bùi Dực lại gần bạn tốt nói nhỏ bên tai.
Thiệu Diên dừng bước lại, nhìn Bùi Dực, vẻ mặt rét lạnh: "Mình sẽ không ghen tỵ vì bất luận kẻ nào, hơn nữa người đó còn là Lâm Tử Huân."
Thiệu Diên bỏ lại lời nói rồi đi xa, Bùi Dực bất đắc dĩ nói với Tề Úy, nhún vai: "Nhưng mà mình chưa nói người kia là Lâm Tử Huân."
* * *
"Lâm hội trưởng khỏe."
Thời điểm Thiệu Diên đi vào phòng làm việc của hội học sinh, toàn bộ trưởng nhóm c