
i
thẳng trên sofa tự phụ bắt chéo chân nói. “Tôi muốn nhìn xem lần này em
có thể kiên trì bao lâu?”
“Yên tâm! Tôi sẽ kiên trì lâu, thật lâu!” Tôi bị chọc giận hoàn toàn khi nhìn thấy ánh mắt khinh thường của anh ta.
“Còn nữa, tôi….muốn…từ….chức!” Tôi hét lớn lên không hề để ý đến hình tượng nữa.
“Được thôi.” Anh ta khoát tay. “Tuy rằng một tháng tôi ở Trung Quốc chỉ có
vài ngày, còn tất cả tôi đã giao cho luật sư. Tuy nhiên tôi cam đoan,
nếu em đi làm ở một công ty khác, tôi cũng sẽ mua cái công ty đó. Dù sao tôi cũng có tiền, mà trên thế giới này có tiền chính là có thể mua được tất cả. Cho nên trò chơi vẫn tiếp tục cho đến khi tôi không còn muốn
nữa mới thôi!
Tôi bị chọc cho tức chết!
“Sắp hết
giờ làm việc rồi, bây giờ em mau đi chơi với người thế thân của em đi.”
Anh ta nhếch miệng cười lạnh, cử chỉ của anh ta quả thật muốn làm cho
người ta nhào vào đấm đá.
“Thôi Hải Kỳ không phải là người thế thân!” Tôi thật sự muốn xé nát anh ta!
Không muốn tranh cãi vô nghĩa với anh ta nữa, tôi xoay người chuẩn bị đẩy cửa đi ra thì phía sau vang lên một câu hỏi lành lạnh. “Chắc là tính cách
của anh ta tương đồng phải không?”
Tôi hít một hơi sâu thật muốn hét lớn ra tiếng!
Muốn đánh anh ta cũng không đánh được, nên tôi kiên quyết mở cửa bước ra
ngoài thì phía sau truyền đến một tiếng nói sâu kín, mang theo cô đơn.
“Đồng Tử Y, bởi vì tôi không có ánh mắt giống Trầm Dịch Bắc, không có
cái má lún đồng tiền giống Trầm Dịch Bắc, không có ngón tay thon dài
giống Trầm Dịch Bắc…. cho nên chúng ta nhất định không thể đến được với
nhau sao…….?” ((&_&))
Giọng nói chứa nỗi cô đơn sâu sắc làm cho tôi chấn động, trong nháy mắt tôi cảm thấy thứ mình vừa
nghe được chỉ là tiếng hư ảo mà thôi.
“Càng tiếp cận sự thật của chân tướng, cảm giác càng lạnh lẽo.”
Cánh cửa lẳng lặng vang lên một tiếng “Ầm”, rồi cả tiếng nói như hư ảo cô đơn kia cũng bị nhốt lại trong phòng.
♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂
Tôi cùng Nhược Hàm đứng tâm sự trước cửa của công ty.
“Nhược Hàm, chị không sao chứ?” Tôi vỗ vỗ đầu nhè nhẹ, không muốn nghĩ nhiều tới chuyện phiền lòng.
“Không có sao cả, chị tốt lắm.” Cô ấy không chút do dự trả lời, trong giọng nói lộ ra kiên cường.
“Có cần từ chức không? Y Đằng Diệu sẽ ở lại Trung Quốc không lâu đâu, nghe
nói Hàn Thiếu Nghệ nhận quản lý nghiệp vụ của công ty.” Đè nén sự phiền
muộn của mình, tôi chỉ lo lắng cho Nhược Hàm thôi. Trải qua ngày hôm
nay, tôi có cảm giác Y Đằng Diệu cũng không đụng đến Hải Kỳ và Bắc Bắc
nữa.
“Tại sao lại từ chức? Đã đổi ông chủ mới, tiền lương
mỗi người chúng ta đều tăng thêm 10%, và còn được hưởng thụ phúc lợi đầu tư bên ngoài xí nghiệp nữa. Chị không nghĩ sẽ đổi công việc.” Giọng nói của Nhược Hàm nhẹ nhàng, dĩ nhiên cô ấy nghĩ đây là những điều kiện
tốt.
“Không sợ à?……”
“Chị sợ cái gì chứ?” Khi Nhược Hàm không có say rượu thì bề ngoài nhìn nhu nhược, nhưng thật sự bên trong là một người cứng cỏi.
“Đúng vậy! Em cũng không có gì để sợ!” Tôi ôm lấy cô ấy, cười đùa. “Chị Nhược Hàm truyền thêm sức mạnh cho em nha!”
“Y Y, tối nay chị sẽ lên mạng đặt mua hai cái thiết bị xung điện để phòng
thân. Nếu xảy ra tình huống như hôm nay, chúng ta cứ dí vào người anh ta một cái!” Nhược Hàm vẫn canh cánh trong lòng chuyện tôi bị Y Đằng Diệu
kéo vào văn phòng.
“À đúng rồi, chị Nhược Hàm này, chuyện hôm nay đừng nói cho anh trai của em và Hải Kỳ biết nhé.” Tôi nhanh miệng dặn dò cô ấy.
Cô ấy kì quái hỏi. “Chị biết không thể nói cho Dịch Bắc, nhưng tại sao không thể nói cho anh trai chị biết?”
“Bởi vì…..” Tôi vừa định trả lời cô ấy thì một chiếc xe Audi màu bạc đã đến gần.
Một tiếng “Kít” vang lên, kính xe kéo xuống rồi hé ra một khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười ấm áp nói. “Y Y, lên xe đi.”
Cả người tôi yên lặng bất động, tôi không có cách nào tiếp tục nói chuyện phiếm cùng Nhược Hàm.
Tôi tham lam nhìn vào khuôn mặt, ánh mắt dịu dàng của anh mà đã thật lâu rồi không được nhìn thấy.
Anh cười nhẹ nhìn tôi thật lâu, trên mặt anh cũng hàm chứa rất nhiều quyến luyến nhớ nhung giống như tôi.
Một phần sự quyến luyến nhớ nhung ấy làm cho tôi có chút giận dỗi nho nhỏ.
Anh thật là một kẻ bạo hoại…quá bại hoại….nói đi chỉ có 10 ngày, kết quả là đi đúng một tháng! ((*_*))
“Về khi nào? Tại sao không
để em ra sân bay đón anh?” Tôi không hề động đậy, làm mặt nghiêm nghị
một chút nhưng thật ra tôi rất muốn… rất muốn nhào vào vòng tay ôm ấp
của anh, hung hăng đánh anh vài cái trước ngực.
Bởi vì trong một tháng qua, nhớ thương đã hung hãn tra tấn tôi.
Anh cười ngọt ngào không có trả lời, chỉ là vẫn chăm chú nhìn vào đôi mắt
tôi như muốn nói. “Em nhớ anh sao? Còn anh rất nhớ em…..”
Mở cửa xe ra, một làn gió nhẹ lướt qua mang theo mùi thơm sữa tắm thoang
thoảng từ người anh đi tới mũi tôi. Không cần nhìn cũng có thể nhận ra
trên tóc anh còn hơi ướt, chứng tỏ anh chỉ chạy về nhà tắm rửa xong là
lập tức đến đây.
“Vào xe đi.” Anh có chút nóng vội, thúc giục tôi.
Tôi mở hẳn cửa xe ra, đang muốn đi vào thì phía sau một tiếng còi ô tô khác vang lên. Tôi quay đầu l